9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1553: Chương 1553




Làm vì từ nhỏ nghiên cứu y học, cả ngày không có việc gì, cậu đã cùng em trai Lục Vũ Tháp ngâm mình trong phòng thí nghiệm, liếc một cái liền nhìn ra Bạch Lâm Yên căn bản là đang giả vờ hôn mê.

Không vạch trần cô ta, cũng không truy cứu cô ta vì chuyện lần này phỉ báng, chẳng qua là không muốn cho Tương Trúc có quá nhiều kẻ thù mà thôi!

Cậu cũng vừa mới nghe lén các cô nói chuyện mới biết được, thì ra ở trường trung học cơ sở, cô ta cũng đã đi tìm Tương Trúc, hẳn là cũng nói rất nhiều lời khó nghe với cô ấy!

Tương Trúc sở dĩ cố ý giữ khoảng cách với các cậu, có lẽ chính là bởi vì Bạch Lâm Yên đã nói những lời nhục nhã cô ấn Không, miễn là cậu cũng có mặt ở đó, cậu sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương cô ấy nữa.

Bởi vì Bạch Lâm Yên hôn mê, nhưng Lục Vũ Tuấn không truy cứu, hơn nữa còn hơn mười phút sẽ bắt đầu vào học. Ở góc cầu thang trên tâng ba, đám đông nhanh chóng lan rộng.

Trên mặt Bạch Ức Chi mang theo một tia đắc ý nhỏ, đem điện thoại di động trả lại cho Lục Vũ Tuấn: “Cậu ba, bức ảnh đó tôi đã xóa, điện thoại di động trả lại cho cậu đây!”

Tâm trạng của cô ấy rất tốt. Cười lớn, cô muốn xoá đi hình ảnh chật vật như vậy của cô mà cậu định gửi cho tên Lục Vũ Lý kia, để cho cậu ấy cười nhạo mình, đến cửa cũng không có!

Chỉ là, ngay khi tâm tình cô ấy vui vẻ lôi kéo Uông Liên chuẩn bị trở về phòng học, phía sau cô ấy, Lục Vũ Tuấn thản nhiên mở miệng: “Ức Chi, đáng tiếc, trước khi cô tới, tôi đã gửi bức ảnh của cô cho anh hai của tôi rồi!”

Bạch Ức Chi đang vui vẻ bước đi một chút, quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Vũ Tuấn: “Được, Lục Vũ Tuấn, coi như cậu tàn nhãn!”

Sau đó, tâm trạng đẹp của cô ấy giống như một con đường lầy lội mưa nhỏ, đừng nói nỗi buồn không vơi đi.

Sau khi Bạch Ức Chỉ và Uông Liên đi, trên hành lang chỉ còn lại hai người Lục Vũ Tuấn và Hàn Tương Trúc.

Vào buổi chiều tháng chín, không có gió, không khí hơi ngột ngạt.

Trong lòng bàn tay nắm chặt của Hàn Tương Trúc hơi toát ra một chút mồ hôi: “Cái kia, anh Vũ Tuấn, sắp bắt đầu lớp học, em về phòng học trước”

Tâm tình hiện tại của cô ấy có chút rối loạn, các loại tình cảm tràn ngập trong đầu mãn cảm của cô ấy, cô ấy cũng có chút không thể lý giải được nguyên nhân tại sao.

Lục Vũ Tuấn mỉm cười, giọng nói dịu dàng trầm thấp: “Tương Trúc, từ trung học cơ sở em đã bắt đầu cố ý trốn tránh chúng tôi, có phải vì Bạch Lâm Yên từng tìm em hay không?”

“Anh, anh biết sao!”

Hàn Tương Trúc có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Lục Vũ Tuấn khẽ thở dài một hơi, giơ tay xoa xoa đầu cô: “Bị bắt nạt vì sao không nói cho anh Vũ Tuấn biết?”

Chàng trai đẹp trai mười tám tuổi, dùng ánh mắt cưng chiều dịu dàng nhìn cô như vậy, trái tim Hàn Tương Trúc nhảy mạnh mẽ vài cái, hai má không hiểu sao, cũng có chút nóng lên, cô ấy lại cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình: “Em, em cũng không bị bắt nạt!”

Lục Vũ Tuấn tiến lên một bước, trực tiếp năm tay cô “Vậy tại sao lại trốn tránh chúng ta? Tương Trúc, trong trái tim của anh chị em của chúng ta, em và dì Lưu Lệ là như nhau, luôn thân thiết với gia đình của chúng tôi. Em biết gì không?

Em cố tình né tránh như vậy, em có biết bọn anh buồn như thế nào không?

Tương Trúc, trên thế giới này có đủ loại người, từ tố chất, ý thức, nhân phẩm của họ không giống nhau, em cũng không thể quá để ý đến suy nghĩ của những người đó. Chúng ta sống bằng tay và nỗ lực của mình. Đây là một chuyện quang minh lỗi lạc, có thể ngẩng đầu ngạo nghễ trước tất cả mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.