“Mối quan hệ giữa chúng ta là gì?”
Nói xong, Lục Vũ Tuấn nín thở nhìn thẳng vào cô.
“Đương nhiên là quan hệ anh – em!”
Hàn Tương Trúc đáp lại rất nhẹ nhàng.
Lục Vũ Tuấn lại giơ tay lên cố ý xoa xoa tóc cô, giọng điệu ôn nhu trầm thấp: “Đấy không phải là xong rồi sao, em còn sợ gì nữal”
Hàn Tương Trúc: “…”
Trời ạ! Cô lại bị Lục Vũ Tuấn lừa thêm một lần nữa.
Sau tối đầu tiên tự học, Hàn Tương Trúc nhớ ra cô chưa mua kẹo mút cho Lục Vũ Tuấn. Liền đến cửa hàng của trường với Uông Liên.
Thế nhưng, Uông Liên nói buồn nôn nên muốn đi vệ sinh.
Cô đành phải xuống lầu một mình.
“Tương Trúc, cậu định đi đâu thế? Tôi đi với?”
Tiểu Bá Vương Tô Thu Nga đột nhiên từ đâu nhảy ra.
“Cái này, tôi đi đến cửa hàng của trường học mua một vài thứ”
Đối mặt với nụ cười thân thiện của Tô Thu Nga, Hàn Tương Trúc không đành lòng từ chối cô.
“Trùng hợp thật đấy, tôi vừa ăn tối xong nhưng vẫn cảm thấy chưa no, đang định mua một hộp sữa chua. Đi nào!”
Tô Thu Nga nắm lấy cánh tay Hàn Tương Trúc, vẻ mặt đắc ý.
Hàn Tương Trúc: Nhà hàng ban nãy, cô thấy trên bàn Tô Thu Nga hẳn một suất cơm, một bát cháo, cuối cùng là một cái đùi gà. Mới có hết một tiết học, chẳng lẽ cô ấy lại đói rồi ư? . Ngôn Tình Sắc
“Sao thể? Mặt cậu như vậy là có ý gì?”
Tô Thu Nga không thể giải thích được.
“Chà, không, không có gì!”
Hai người đến cửa hàng của trường, Hàn Tương Trúc mua hai cái kẹo hồ lô vị cam bỏ vào túi. Tô Thu Nga mua ba hộp sữa chua.
“Tương Trúc, sao cậu lại mua hai cái kẹo hồ lô! Không ngờ cậu đã học cấp ba rồi mà vẫn thích ăn kẹo mút!”
Tô Thu Nga cười trêu ghẹo cô.
Hàn Tương Trúc cũng không giải thích, chỉ gật đầu cười thầm.
Lúc bọn họ chuẩn bị quay trở lại lớp học, Tô Thu Nga đột nhiên nhét một hộp sữa chua vào tay Hàn Tương Trúc, nói: “Tương Trúc, cậu có thể giúp tôi đưa hộp sữa chua này cho.
Anh Lục Vũ Tuấn được không. Tương Trúc, cậu thật tốt”
Hàn Tương Trúc nhìn cô với vẻ mặt cầu xin, có chút xấu hổ: “Chuyện này, Tô Thu Nga, anh Lục Vũ Tuấn trước khi đi ngủ căn bản sẽ không ăn gì cả. Cho dù tôi đưa cho anh ấy hộp sữa chua này, anh có thể cũng sẽ không nhận”
“Không quan trọng, anh ấy không uống cũng không sao, chỉ cần anh ấy hiểu tôi đối với anh ấy như thế nào. Uống hay không không quan trọng.”
Sau đó, Tô Thu Nga ôm cô một cái.
Sau đó xoay người trở về chỗ ngồi của mình.
Hàn Tương Trúc muốn nói thêm gì đó thì tiếng chuông vào lớp vang lên.
Cô bất lực quay về chỗ gồi cùng với hộp sữa chua.
Uông Liên liếc nhìn cô giáo chủ nhiệm trên bục giảng, cúi đầu thấp giọng nói: “Mẹ kiếp, đây là tiểu bà vương mời cậu uống sữa chua ư?”