9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1661: Chương 1661




Hàn Tương Trúc nghe thấy có chút khó chịu, nhưng lại cũng không tiện nói gì.

Trong lòng cô âm thầm phát thề, lần sau khi trở về thăm bà ngoại, nhất định sẽ không lại ra ngoài với chị họ nữa.

Rất nhanh, trên mặt đất trong phòng rộng rãi, trò chơi xe đụng đã bắt đầu.

Kĩ thuật của Tống Hàn quả thật vô cùng tốt, cậu ta lái xe đụng xông xáo ngang dọc, chạy như bay vòng quanh sân.

Trong sân, tiếng vui vẻ của con gái, con trai liên tục không ngừng.

Trong quá trình Tống Hàn lái xe, tay vô ý đụng vào Hàn Tương Trúc một chút, Hàn Tương Trúc bị doạ vội vàng tránh sang bên cạnh.

Trong toàn bộ quá trình trò chơi, cô không cảm thấy một chút vui vẻ nào, toàn bộ cơ thể buộc chặt, chịu đựng sự giày VÒ.

Thật không dễ dàng, mười mấy phút sau, trò chơi đã kết thúc.

Hàn Tương Trúc vội vàng từ trong xe xuống, chạy đến bên ngoài, hít sâu một hơi.

Cô thật sự rất không quen ở cùng với những người lạ này, quá khó chịu rồi.

Lúc này, Tống Hàn bọn họ cũng đi ra theo, trong tay Tống Hàn đang cầm một chai nước trái cây, đi đến trước mặt Hàn Tương Trúc, đưa cho cô: “Tương Trúc, sao thế? Chơi vui không! Nào, uống chút nước trái cây!”

“Không, không cần đâu, em không khát”

Hàn Tương Trúc vội vàng lui về sau một bước, muốn từ chối ý tốt của cậu ta, nhưng cô không chú ý đến, mặt đất phía sau vậy mà có chút gồ gề không bằng phẳng. Chân của cô không đứng vững, cả người ngã về một bên.

Vào lúc Tống Hàn ở trước mặt cô vừa duỗi tay liền nắm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng mình.

Không giống với cái ôm ấm áp, mang theo mùi hương đu đủ nhàn nhạt của Lục Vũ Tuấn, trên người Tống Hàn có một tia hương nước hoa nhàn nhạt.

Hàn Tương Trúc giống như bị ong đốt, bị doạ trong nháy mắt từ trong lòng cậu ta tránh thoát ra, lùi về sau mấy bước, kéo ra khoảng cách hai mét với cậu ta.

Khuôn mặt bởi vì quẫn bách mà đỏ bừng!

Những người còn lại bắt đầu cười ồ lên.

“Tống Hàn, cậu được lắm, anh hùng cứu mỹ nhân à!”

“Tống Hàn, cậu thành thật nói, có phải là đã nhìn trúng em họ của Bối Nghiên rồi không?”

“Bối Nghiên, tôi thấy được, hai người bọn họ đứng với nhau thật sự là trai tài gái sắc đó! Bối Nghiên cô có thể làm một bà mối rồi”

Bọn họ như vậy không chút cố kị, thẳng thắn trêu trọc, khiến Hàn Tương Trúc rất bực mình, cô ngẩng đầu nói với Lưu Bối Nghiên: “Chị họ, mọi người chơi đi, em về trước đây!”

Nói xong, căn bản không lại nhìn phản ứng của mấy người bọn họ nữa, quay người liền đi ra bên ngoài.

Lưu Bối Nghiên vội vàng đuổi theo: “Sao thế? Tương Trúc, em vẫn thật sự tức giận rồi à! Đây chẳng qua là một lời nói đùa mà thôi!”

Hàn Tương Trúc hít sâu một hơi rồi nhìn lên bầu trời u ám: “Chị họ, đã muộn rồi, em thật sự phải về rồi, nếu không mẹ em sẽ lo lắng. Hơn nữa, em còn rất nhiều bài tập về nhà phải làm!”

Giọng điệu của cô bé rất kiên quyết: “Mọi người còn muốn chơi tiếp thì cứ chơi đi ạ, em tự bắt xe về là được”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.