9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 166: Chương 166




Nói xong, anh hôn nhẹ một cái lên trán Mạc Hân Hy, sau đó vội vã đi ra khỏi nhà.

Mạc Hân Hy trở lại trước bàn ăn. Cô vừa ngồi xuống, mẹ Lục lại bắt đầu khuyên bảo: “Hân Hy, con phải nhớ kĩ, sau này tuyệt đối không nên nói về mẹ của Mộc Lam và Tư Nhã trước mặt Lục Khải Vũ, nó sẽ không vui đâu.”

Mạc Hân Hy gật đầu: “Vâng, con biết rồi.

Ăn bữa sáng xong, cô đưa Mộc Lam và Tư Nhã đến nhà trẻ, sau đó tới bệnh viện để xem tình hình của Lý Mộc Tháp, rồi đến tiệm thuốc Đông y để lấy cho Lục Khải Vũ một ít thuốc Đông y chuyên dùng để điều dưỡng cho những người bị đau dạ dày. Tuần sau cô sẽ về công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú để đi làm, đến lúc đó sợ là không còn nhiều thời gian rảnh nữa.

Chỉ có điều, cô còn chưa tới bệnh viện thì điện thoại lại đột nhiên đổ chuông, là chị dâu Vương Thanh Bình gọi tới.

“Chị dâu, sao ạ?” Cô nhận điện thoại.

Đầu bên kia truyền đến tiếng khóc của Vương Thanh Bình: “Hân Hy, em mau tới nhà trẻ đi, không thấy Vũ Tuệ đâu cả.”

“Cái gì? Không thấy Vũ Tuệ đâu?” Mạc Hân Hy giật mình, suýt nữa đã tông phải đuôi xe của chiếc xe phía trước.

“Được, đợi em, em tới ngay.”

Cô nhanh chóng quay đầu xe ở giao lộ, đi vào một con đường nhỏ cạnh đường cao tốc.

Mười lắm phút sau, cô vội vã lao vào nhà trẻ: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Nhà trẻ đã báo cảnh sát, lúc này, các cảnh sát đang xem camera giám sát.

Hiệu trưởng của nhà trẻ mang vẻ mặt tự trách tới giải thích rõ ràng cho cô chuyện gì đã xảy ra: “Mẹ của Vũ Tuệ, chuyện là như thế này. Buổi sáng lúc tới học, Vũ Tuệ có xảy ra tranh chấp với một người bạn cùng lớp, hai người bạn có trêu nhau vài câu. Sau đó cô giáo đã tách hai đứa ra, nhưng lúc quay lại thì đã không thấy Vũ Tuệ đâu cả rồi.”

“Camera giám sát của phòng học đâu? Tôi muốn xem lại đoạn băng đó.” Lòng Mạc Hân Hy nóng như lửa đốt.

Chỉ một lát sau, mọi người đều thấy những chuyện xảy ra không khác gì mấy so với lời hiệu trưởng của nhà trẻ nói. Nhưng mà nhân lúc cô giáo đang phát đồ chơi cho các bạn khác, Vũ Tuệ đã lẻn ra khỏi phòng học. Hình như lúc đó cô bé còn đang khóc.

Camera giám sát của nhà trẻ chỉ ghi hình lại, không có âm thanh, nên Mạc Hân Hy mới nhíu mày nhìn về phía hiệu trưởng, hỏi: “Hai bạn nhỏ này vì sao lại cãi nhau?”

“Chuyện này à? Chỉ là chút tranh cãi nhỏ giữa mấy đứa trẻ con thôi, ví dụ như là trêu nhau không có bố mẹ. Chỉ có điều lúc đó cô giáo đã ngăn hai đứa lại rồi, còn bảo bạn nhỏ kia phải xin lỗi nữa.” Hiệu trưởng do dự một lát rồi giải thích cặn kẽ tình huống lúc đó với Mạc Hân Hy.

Mọi người đang nói tới đây, thì một cô giáo thở dốc vọt vào văn phòng: “Hiệu trưởng, không xong rồi, không thấy Mạc Minh Húc đầu cả!”

Bởi vì Mạc Minh Húc vẫn luôn chế giễu Vũ Tuệ quá béo, là một đứa chỉ biết ăn quà vặt, nên mấy hôm trước Vương Thanh Bình đã yêu cầu các cô giáo không cho hai đứa nhỏ học cùng lớp với nhau.

“Cái gì? Minh Húc cũng biến mất ư?” Hiệu trưởng mềm nhũn ra, ngã ngồi trên ghế.

Lúc này cảnh sát đã phát hiện được điều bất thường từ camera giám sát: “Thấy rồi.”

Mạc Hân Hy vội vàng lao tới bên cạnh bọn họ.

Chín giờ sáng, sau khi Vũ Tuệ cãi nhau với bạn cùng lớp thì chạy ra ngoài sân nhà trẻ, một mình trốn ở một chỗ hẻo lánh.

Lúc chín giờ mười lăm phút, có người đưa đồ ăn tới cho nhà trẻ, trong lúc người đó đang chuyển đồ ăn thì Vũ Tuệ đã lẻn ra ngoài.

Sau đó, đến chín giờ bốn mươi phút, trước khi Mạc Hân Hy đến đây mười phút, thì bạn nhỏ Mạc Minh Húc đã lừa gạt bảo vệ, sau đó trèo ra ngoài hàng rào sắt.

Mạc Hân Hy cảm thấy đầu mình rất đau, hai ông trời con này định phá banh trường luôn à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.