Con trai của người đàn ông mắt nhỏ nhìn thấy bố mình bị bắt giữ, cuống cuồng khóc lên, nó chạy qua giơ nắm đấm nhỏ của mình và đánh mạnh vào chân của Lục Vũ Lý.
Lục Vũ Lý cúi đầu nhìn thằng nhóc một cái, một đứa trẻ mới năm sáu tuổi vậy mà trong mắt đầy tàn bạo và căm thù.
Bạch Ức Chỉ vội vàng vươn tay kéo đứa nhỏ: “Bạn nhỏ này, em không được phép đánh anh trai!”
Đứa trẻ ngẩng đầu lên, hung ác mà trừng mắt nhìn cô, sau đó đột nhiên cúi đầu xuống cắn chặt cổ tay cô một cách tàn nhẫn.
“Ôi chao! Đứa nhỏ này, mau nhả ral”
Đứa trẻ lòng đầy căm phẫn, dùng toàn bộ sức lực, khiến Bạch Ức Chi đau đớn kêu lên. . Truyện Mỹ Thực
Lục Vũ Lý không quan tâm đối phương là một đứa trẻ, đẩy người đàn ông mắt nhỏ ra, trực tiếp nắm lấy cổ áo phía sau gáy của đứa bé trai nhỏ, đem nó từ mặt đất xách lên.
Đứa nhỏ vừa nhả ra, trên cổ tay Bạch Ức Chi đã hăn lên một vòng tròn vết răng sâu vô cùng, máu cũng đã rướm ra.
Cậu thở gấp, nếu như không phải vẫn còn lưu lại chút lý trí cuối cùng, cậu đoán chừng trực tiếp sẽ ném thằng nhóc hung ác này sang một bên trên sàn xi măng.
“Tuổi tác còn nhỏ mà lại độc ác như vậy!”
Cậu nhấc bổng đứa nhỏ lên cao, bàn tay đánh mấy cái thật hung ác lên mông nó, sau đó vừa giơ tay liền ném đứa nhỏ vào trong lồng ngực của người đàn ông mắt nhỏ.
Người đàn ông mắt nhỏ vội vàng vươn tay tiếp lấy con trai, hai người lảo đảo một cái, ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Luc Vũ Lý chạy đến bên cạnh Bạch Ức Chi, nắm cổ tay cô, trong giọng nói có sự căng thẳng mà bản thân cậu không nhận ra: “Như thế nào? Rất đau à? Tớ sẽ đưa cậu đến bệnh viện!”
Bạch Ức Chỉ ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời dường như chất chứa những ngôi sao nhỏ: “Không sao, đợi đến lúc cảnh sát tới lại nói sau đi!”
Sau khi nghe cô ấy nói, Lục Vũ Lý ngẩng đầu nhìn về hướng cổng vào của công viên giải trí, cảnh sát đã đến rồi.
Sau đó, tất cả bọn họ theo cảnh sát đến một đồn cảnh sát gần đó.
Sau khi tìm hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, cảnh sát đã nghiêm khắc răn dạy người đàn ông nhỏ mắt, yêu cầu ông ta đưa con trai ở trước mặt Bạch Ức Chi và Tân Lạc xin lỗi.
Sau khi người đàn ông nhỏ mắt đến đồn cảnh sát, ông ta không dám nói gì nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn kéo con trai đi xin lỗi.
Lục Vũ Lý trừng bọn họ một cái, kéo cổ tay Bạch Ức Chi giơ lên trước mặt viên cảnh sá ừ, xin lỗi là bỏ qua sao?
Con trai ông ta cắn vào tay bạn tôi thế này, chúng tôi phải đến bệnh viện tiêm vắc xin phòng bệnh dại đấy! Chú cảnh sát, chỉ phí chữa bệnh và thuốc thang, bồi thường về tinh thần đều nên nói một chút đi!”
Viên cảnh sát lúc này mới liếc nhìn cổ tay đầm đìa máu tươi của Bạch Ức Chi, nhíu mày nhìn người đàn ông mắt nhỏ: “Bên đối phương yêu cầu bồi thường, tôi cảm thấy rất hợp lý”
Người đàn ông mắt nhỏ nhìn Lục Vũ Lý một cái, không quá tình nguyện hỏi: “Các người muốn bao nhiêu?”
Lục Vũ Lý liếc nhìn Bạch Ức Chi, duỗi bàn tay ra, bắt đầu chững chạc đàng hoàng mà nói vớ nói vẩn: “Mười lăm triệu!