9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 171: Chương 171




Mã Tấn Hoàng nghi ngờ nhặt văn kiện lên xem, vừa nhìn thấy nội dung bên trên thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Phần văn kiện này tràn đầy chứng cứ việc anh ta tham ô, nhận hoa hồng, làm giả chứng cứ, phía trên còn có đại biểu nhà cung cấp và Trưởng phòng tài vụ ký tên.

Lục Khải Vũ lại lấy ra một cây bút ghi âm: “Nơi này còn có một số đoạn ghi âm, anh có muốn nghe thử không?”

Mã Tấn Hoàng sợ hãi, vội vàng cầu xin tha thứ: “Chủ tịch Lục, Chủ tịch Lục! Nể tình năm đó bố của tôi đã từng giúp đỡ tập đoàn nhà họ Lục, xin anh hãy tha cho tôi lần này đi!”

“Tha cho anh sao? Không phải vừa rồi anh yêu cầu làm theo thủ tục của pháp luật à? Phòng kế toán đã báo cảnh sát, anh đợi giải thích với cảnh sát đi!” Giọng nói của Lục Khải Vũ lạnh lùng như băng, không mang theo một chút tình cảm nào.

Anh nể mặt bác Mã cho nên mới để cho Phòng nhân sự âm thầm tìm anh ta, nhưng mà anh lại thật sự không ngờ là anh ta chẳng những không biết hối lỗi mà còn tụ tập một đám người rồi sau đó tới công ty gây chuyện, đã như vậy thì cũng chỉ có thể giải quyết việc chung.

Mã Tấn Hoàng nhìn anh và lại cầu xin một lần nữa: “Chủ tịch Lục! Dù thế nào thì tôi cũng đã làm việc ở tập đoàn nhà họ Lục suốt mười năm qua, dù không có công lao cũng có khổ lao, mẹ của tôi đã lớn tuổi cho nên thân thể không tốt, mỗi tháng đều phải tốn mấy triệu đến mười mấy triệu tiền thuốc, tôi còn phải trả góp tiền xe, tiền phòng, mấy đứa nhỏ còn phải đi học, nếu như tôi thất nghiệp thì chắc tôi không thể nào sống nổi nữa.”

Lục Khải Vũ nhìn anh ta: “Không cần giả vờ trước mặt tôi, tôi cũng đã biết trong mấy năm nay anh đã vớt được biết bao nhiêu tiền từ tập đoàn nhà họ Lục, cứ để pháp luật xem xét và nhận định mọi thứ đi!”

Thấy anh không thèm nể nang chút nào, trong mắt của Mã Tấn Hoàng lóe lên vẻ tối tăm và độc ác.

Anh ta ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ khiêu khích: “Tôi là người do Cựu chủ tịch cất nhắc lên, cho dù tôi phải rời đi thì cũng cần chính Cựu chủ tịch quyết định!” Dựa vào quan hệ của bố Lục và cha của mình, chỉ cần cha của anh ta khen ngợi vài câu thì chắc chắn bố lục sẽ bỏ qua cho anh ta.

Nhưng mà ngay vào lúc này, điện thoại trên bàn của Lục Khải Vũ reo lên, anh nghe máy.

“Chủ tịch Lục! Cựu chủ tịch đến đây và bảo anh xuống ngay. Bên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của trợ lý.

“Được! Tôi sẽ xuống ngay. Bên phía cảnh sát nói sao rồi?”

“Cảnh sát sẽ lập tức tới ngay.”

Lục Khải Vũ đứng dậy, giọng điệu kiên quyết không cho phép nghi ngờ: “Chuyện này do tôi quyết định, cho dù bố của tôi có tới đây cũng không thay đổi được gì, lần này tập đoàn nhà họ Lục sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.”

Anh đi tới trước bàn làm việc của trợ lý và dặn dò anh ta: “Cậu coi chừng chứ đừng để cho anh ta bỏ chạy.”

Trong khu vực tiếp tân của tập đoàn nhà họ Lục, Mạc Minh Húc cố gắng thoát khỏi cái ôm của bố Lục rồi định kéo Vũ Tuệ định chạy ra ngoài.

Mặc dù hai vị ông nội bà nội này có vẻ hiền lành dễ gần, nhưng bọn họ đã có thái độ này thì chắc chắn là bọn họ đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của Vũ Tuệ, phải lập tức rời khỏi nơi này mới được.

Nhưng mà mặc dù Mạc Minh Húc thông minh lanh lợi cũng không làm gì được khi có một tên đồng đội ngốc nghếch như lợn giống Vũ Tuệ.

Vũ Tuệ nhìn thấy anh muốn kéo mình rời khỏi tập đoàn nhà họ Lục, lập tức không chịu yên lặng, cố gắng hết tay Mạc Minh Húc ra và hét lên: “Em không đi! Em còn chưa được gặp bố mà!”

Sau đó cô bé ngồi chồm hổm xuống đất và bắt đóc khóc lớn lên.

Mạc Minh Húc vô cùng sốt ruột, cúi xuống dỗ dành cô bé: “Vũ Tuệ à! Mẹ đã nói là không cho phép chúng ta tự ý đến gặp bố, em không sợ là mẹ sẽ tức giận sao?”

Vũ Tuệ ngẩng đầu, hơi chần chờ không biết phải làm sao: “Nhưng mà… Nhưng mà em muốn gặp bố! Mã Nhật Minh cứ thường xuyên cười nhạo em là một đứa trẻ không có bố.”

Mạc Minh Húc thuận thế kéo cô bé lên: “Em đi về với anh rồi anh sẽ đánh cậu ta giúp em. Em cứ nghĩ thử mà xem, lỡ mẹ thức giận rồi sau này không nấu món thịt kho và sườn xào chua ngọt thì phải làm sao?”

“Chuyện này… Thôi được rồi.” Vừa nghe đến tên mấy món ăn mà mình thức nhất, tên tham ăn Vũ Tuệ lập tức thỏa hiệp trong nháy mắt.

Mạc Minh Húc quay đầu nhìn lại, bố Lục và mẹ Lục đã đuổi tới, cậu bé vội vàng kéo Vũ Tuệ chạy về phía cửa của tập đoàn nhà họ Lục.

Nhưng mà mới vừa chạy ra ngoài mấy bước đã thấy một đám người mặc đồng phục cảnh sát từ bên ngoài đi vào.

Nguy rồi! Có khi nào giáo viên vườn trẻ đã báo cảnh sát rồi cảnh sát tìm được nơi này không? Mạc Minh Húc âm thầm ngạc nhiên và hoảng sợ, cậu bé nhìn bốn phía rồi sau đó xoay người, kéo Vũ Tuệ chạy về phía cầu thang bộ. Hai đứa bé chạy một mạch đến lầu năm, rốt cuộc Vũ Tuệ không đi nổi nữa, mệt mỏi ngồi bệt xuống đất: “Anh! Em không chạy nổi nữa đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.