Lục Khải Dã nghi hoặc mở tài liệu ra.
Mặt trước là tài liệu nhập viện của bệnh viện phụ sản nước ngoài. Nó chỉ rõ ra rằng vào cuối tháng tư, Diệp Lan Chi đã thực hiện một cuộc phẫu thuật thụ tinh ống nghiệm tại bệnh viện này. Truyện Xuyên Nhanh
Cuối tháng tư, Diệp Lan Chi bí mật ra nước ngoài một mình. Chính vì điều này mà cô ta đã bỏ lỡ cơ hội thử vai cho một vai nữ chính của một bộ phim truyền hình. Lúc đó, công ty đã đặc biệt chỉ trích cô về vấn đề này.
Nếu đúng như vậy thì cặp song sinh trong bụng cô ta vốn không phải là do đêm đó mà là nhờ thụ tinh ống nghiệm mà cô ta đã làm ở nước ngoài.
Lục Khải Dã bước đến chỗ Diệp Lan Chi, kéo cô ta lên, vô cùng giận dữ: “Ngay từ đầu cô đã ngấm ngầm bày mưu tính kế với tôi rồi đúng không?”
Diệp Lan Chi kinh hãi nhìn chằm chằm cậu hai nhà họ Lục, vừa khóc vừa biện hộ: “Không, không phải, Khải Dã, em không hề có mưu kế gì với anh cả, em thực sự rất yêu anh, em làm như vậy chỉ là vì sợ anh sẽ rời bỏ em. Khải Dã, anh phải tin em!”
Lục Khải Dã có chút kinh tởm, đẩy cô ta ra, tự cười chính bản thân mình: “Tôi còn tưởng rằng lúc đó là lần đầu tiên cô đến nước ngoài! Đã nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy. Không ngờ, bạn trai cô lúc đó lại là con của giáo sư. Nếu tôi không trở về nước, thì liệu tôi có phải là mục tiêu tiếp theo của cô không?”
Diệp Lan Chi quỳ xuống, khóc lóc van xin: “Không, không phải, em yêu anh, Khải Dã, người em yêu từ năm năm trước là anh.”
Lục Khải Dã gầm lên giận dữ: “Đủ rồi, cút đi…, cô làm cho tôi cảm thấy thật ghê tởm” Vừa nói, anh vừa kéo Diệp Lan Chi ra ngoài.
“Ngày mai công ty sẽ cử người đến chấm dứt hợp đồng với cô. Diệp Lan Chi, tôi không bao giờ… muốn gặp lại cô nữa.”
Cảnh tượng ác liệt như vậy làm cho Tư Nhã sợ hãi. Mạc Hân Hy đang bịt tai, bịt mắt Tư Nhã lại, đang định ôm con lên lầu thì Diệp Lan Chi ra sức giãy dụa để thoát khỏi tay của Lục Khải Dã, nhào tới quỳ xuống trước mặt cô, ngẩng đầu lên: “Hân Hy, Hân Hy, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không nên bán con của cô, khi đó là do tôi còn quá nhỏ và không hiểu chuyện, hãy tha thứ cho tôi, tôi thề, tôi sẽ giúp cô lấy lại những đứa trẻ. Cô hãy cầu xin giúp tôi đi, đừng để Khải Dã đuổi tôi đi. Cầu xin cô.”
Nói xong, cô ta giữ chặt chân Hân Hy không chịu buông ra.
Tư Nhã sợ hãi, khóc thét lên.
Lục Khải Vũ đưa tay ra, kéo cô ta về phía Lục Khải Dã: “Vì cô ta đã thừa nhận rồi, thì đưa đến đồn cảnh sát đi! Đừng để tôi gặp lại cô ta.”
Lục Khải Dã thẳng tay kéo Diệp Lan Chi đuổi ra khỏi cửa nhà họ Lục.
Sau một ngày trời u ám, một tia chớp chợt xẹt qua, rồi một tiếng sấm vang lên, gió đột nhiên nổi lên.
Diệp Lan Chi ôm chặt chân Lục Khải Dã không chịu buông ra: “Khải Dã, em thực sự rất yêu anh. Anh hãy vì em đang mang thai đứa con của anh mà tha thứ cho em lần này được không. Em hứa sau này sẽ ngoan ngoãn, nghe lời anh, cầu xin anh mà.”
Diệp Lan Chi khóc đến tan nát cõi lòng, lúc này mưa lớn bất chợt đổ xuống.
Lục Khải Dã mạnh mẽ tách tay cô ra khỏi chân: “Nếu không phải vì đứa bé trong bụng cô, tôi đã nghe lời anh cả đưa cô đến đồn cảnh sát rồi.”
“Diệp Lan Chi, tất cả đều là do cô tự chuốc lấy. Ngày mai sau khi đến công ty hủy hợp đồng, tôi sẽ bồi thường cho cô một ít. Còn đứa bé trong bụng cô….
Nói tới đây, Lục Khải Dã đột nhiên dừng lại, có chút đau lòng.
“Đứa nhỏ chưa được ba tháng. Nếu cô muốn phá thai, tôi không có ý kiến qì.
“Không, em sẽ không phá thai đâu.
Đây là con của chúng ta. Em nhất định sẽ bình an sinh ra chúng.” Diệp Lan Chi lấy tay che bụng, kiên quyết nói.
Hai người cứ như vậy đứng dưới mưa một lúc lâu, Lục Khải Dã mới nói thêm: “Đứa nhỏ ở trong bụng cô, tôi không thể làm gì nó, nếu cô không muốn nuôi con sau khi sinh thì có thể đem về cho nhà họ Lục. Nhà họ Lục chúng tôi chỉ nhận đứa bé thôi, sẽ không bao giờ thừa nhận cô đâu.”
Nói xong, Lục Khải Dã xoay người, dứt khoát rời đi, đi được hai bước thì dừng lại một chút: “Tôi khuyên cô vẫn nên đến bệnh viện để bỏ đứa bé đi. Dù sao cô cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Đừng để đứa trẻ ảnh hưởng tới cô sau này.
Nói xong anh ta lập tức bỏ đi. Sau khi đi vào, liền trực tiếp yêu câu chú Vương khóa cửa nhà họ Lục lại.
Diệp Lan Chi ngồi thất thần dưới mưa, toàn thân ướt sũng, trông thật thảm hại.
Sao mọi chuyện lại thay đổi đột ngột như vậy, cô ta vẫn mơ ước về đám cưới của cả hai người mà! Mạc Hân Hy, đúng vậy, là cô, nếu cô không nói sự thật với người nhà họ Lục thì Lục Khải Vũ sẽ không tìm người điều tra cô ta, Khải Dã cũng sẽ không tuyệt tình với cô ta.
Một lúc sau, cô ta chậm chạp đứng dậy, liếc nhìn ánh đèn trên lâu hai nhà họ Lục, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kỳ quái.