9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 217: Chương 217




Lục Khải Vũ chỉ xuống bên dưới tầng: “Đi xuống rồi nói.”

Mạc Minh Húc không để ý tới anh nữa, trực tiếp đi thẳng đến cửa nhẹ nhàng mở ra một khe hở, nhìn thấy Mạc Hân Hy đang nằm nghiêng trên giường mặt hướng ra ngoài ngủ rất say.

Cậu nhếch nhếch cái miệng nhỏ, quay đầu lại vẫy vẫy tay với các chị mình, mấy người xuống đi tầng.

Lúc này, thím Vân Sao đã nấu sẵn thuốc bắc điều dưỡng dạ dày theo chỉ dẫn của Mạc Hân Hy, một bát thuốc nhỏ đen đen toát ra mùi vị đăng đắng.

Lục Khải Vũ có phần chống cự lui về sau.

Mạc Minh Húc rất để ý việc này không chịu bỏ qua: “Bố, mẹ con sao lại bị bỏng?”

Lục Khải Vũ đành phải kể cho cậu bé nghe mọi chuyện đã xảy ra một cách chi tiết.

Mạc Minh Húc nghe xong, ngồi xuống cái ghế trước mặt anh, đẩy bát thuốc bắc đến trước mặt anh, nhẹ thở dài một tiếng nói: “Bố, bố thật sự rất thất bại.”

Lục Khải Vũ hơi nhướng mày, có chút khó hiểu bưng bát thuốc lên, chuẩn bị thử nhiệt độ: “Đại Bảo, con nói vậy là có ý gì?”

“Đến vợ của chính mình còn không thể bảo vệ được, bố có còn là đàn ông không vậy.”

Lục Khải Vũ vừa mới nhấp một ngụm thuốc bắc đắng ngắt rất khó uống, đột nhiên nghe thấy lời nói của con trai, suýt chút nữa đã phun hết thuốc ra khỏi miệng.

“Khụ khụ, khụ khụ, mẹ của con là đột ngột xông tới, bố chỉ là không kịp kéo mẹ con lại thôi.”

Anh giải thích cho bản thân mình.

Không hiểu vì sao, nhìn ánh mắt trách móc xem thường của Mạc Minh Húc, anh chợt nhớ tới Lý Mộc Tháp rất hiểu chuyện kia, nếu con trai mình được bằng một nửa đứa bé đó, hiểu được yêu thương cha mẹ, người cha già anh đây nhất định sẽ mừng đến rơi nước mắt.

Khuôn mặt Mạc Minh Húc hơi nhăn lại, hiển nhiên không chấp nhận lời giải thích của anh: “Đây hoàn toàn không phải là lý do, sau này bố vẫn là không nên ra ngoài một mình với mẹ. Con không yên tâm.”

“Con không yên tâm?”

Lục Khải Vũ muốn thể hiện sự uy nghiêm của người cha trước mặt con trai mình, nhưng khi nghĩ tới cậu nhóc này đã đánh sập hệ thống mạng của Nguyệt Tú Media trong vòng năm phút, anh đành phải từ bỏ ý định của mình. Nếu mà chọc ông tướng này phiền lên, nhóc con này có lẽ sẽ thật sự nổi giận đánh sập toàn bộ mạng lưới internet của tập đoàn nhà họ Lục, đến lúc đó mất nhiều hơn được.

“Đại Bảo, con đã về phòng chưa? Hôm nay bố đặc biệt đi chợ công nghệ lắp đặt một chiếc máy tính cấu hình mới nhất cho con đó.” Anh quyết định thay đổi chiến lược để lấy lòng con trai.

Quả nhiên, Mạc Minh Húc vừa nghe thấy lời này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia sáng: “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi, nếu bố đã hứa với con, tuyệt đối không nuốt lời. Nhanh đi xem đi!”

“Vâng!” nói xong, Mạc Minh Húc liền lon ton chạy lên tầng hai.

Mẹ Lục, bố Lục và bà Lục đang ngồi trên ghế số pha đã cười không khép được miệng khi họ thấy dáng phải nhận thua của Lục Khải Vũ.

Mẹ Lục cười trêu chọc con trai: “Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Khải Vũ à, con cũng có ngày hôm nay?”

Lục Khải Vũ trừng mắt nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ thấy trò cười của con trai mẹ mà vui vẻ như vậy sao?”

Mẹ Lục thành thật gật đầu: “Ừ, rất vui.”

Lục Khải Vũ có chút không nói nên lời, anh do dự bưng bát thuốc bắc nhiệt độ vừa phải lên trước mặt.

Ba cô gái nhỏ đã đến đông đủ.

Mộc Lam nhìn chằm chằm vào thứ đen sì sì trong bát của anh, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ che mũi: “Bố, bố uống gì vậy ạ! Sao có mùi ghê vậy.”

Vũ Tuệ có chút đồng cảm nhìn anh: “Bố ơi, thuốc bắc này đắng lắm. Lúc trước kia khi con và anh trai bị ốm, ông nội Lý đã đun cho bọn con uống, khó uống kinh khủng, bố phải cố lên nha, con đã chuẩn bị một viên kẹo cho bố nè, bố uống xong rồi ăn ngay một viên kẹo sẽ không cảm thấy đắng nữa. “

Nói xong, cô bé chu đáo lấy từ trong túi ra một viên kẹo đặt vào tay Lục Khải Vũ.

Tư Nhã mặc dù không nói gì, nhưng cũng từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo, nhét vào tay Lục Khải Vũ: “Bố, ăn kẹo đi, không đắng đâu.”

Mộc Lam vừa nhìn thấy vậy cũng nhanh chóng lấy một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho Lục Khải Vũ: “Thì ra đây là thuốc bắc! Bố ơi cố lên!”

Ba cô gái nhỏ nhìn nhau và đồng loạt vỗ tay cổ vũ Lục Khải Vũ: “Bố cố lên! Bố cố lên!”

Nhìn ba bé con gần như giống hệt nhau trước mặt, rồi lại nhìn ba viên kẹo trong tay, ánh mắt Lục Khải Vũ có chút ẩm ướt, cầm thuốc bắc lên, uống một hơi cạn sạch rồi cầm cái bát không giơ lên.: “Bố rất dũng cảm nha! Uống hết rồi.”

Vũ Tuệ nhanh chóng bóc cho anh một viên kẹo rồi nhét vào miệng anh: “Bố mau ăn kẹo đi như vậy sẽ không bị đắng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.