9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 222: Chương 222




Cơ bản mọi người đều hiểu chuyện gì đã diễn ra, quản lí cười giải thích với bác gái: “Dì à, là nhân viên chúng cháu không hiểu chuyện, cháu thay mặt cô ta xin lỗi dì. Nhưng đúng là có quy định đã bóc gói đồ ăn trong siêu thị là sẽ tính tiền món đó, dì xem thử hiện tại mình có thể đi cùng cháu đến quầy thu ngân không nhé.”

Bác gái nhìn gương mặt hối lỗi của quản lí cũng như đám người xung quanh một lát rồi hắng giọng nói: “Nếu cô đã nói vậy, tôi cũng không thiếu chút tiền nhỏ này thì đi thôi, nhưng nhân viên mấy cô vừa nói tôi là kẻ trộm đấy, chuyện này phải giải quyết sao đây?”

Quản lí nghe vậy liền đẩy Mai Huyền My đến trước mặt bác gái: “Mau xin lỗi dì đi!”

Bác gái liếc mắt nhìn Mai Huyền My, ánh mắt đầy vẻ khinh thường: “Xin lỗi thôi thì không được, tôi sống hơn sáu mươi năm trên đời, lần đầu tiên bị người ta nói xấu! Trong lòng vô cùng tức giận, như vậy đi, để cô ta tính tiền gói khô bò này cho tôi, sau đó quỳ xuống dập đầu xin lỗi là ổn rồi.”

Vừa nghe xong lời của bác gái, mọi người thổn thức trong lòng, tất cả đều cảm thấy con người này rất quá đáng.

Quản lí cũng cảm thấy vậy nên chau mày nói: “Dì à, dù sao nơi này cũng là nơi công cộng, dập đầu thì hơi quá đáng rồi, cháu để cô ấy cúi đầu xin lỗi là được mà?”

“Cúi đầu ư?” Bác gái nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi bảo: “Cũng được, cúi đầu cũng được, hai mươi lần, một cái cũng không thiếu.”

Mai Huyền My ngẩng đầu, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin: “Dựa vào cái gì chứ? Cháu chỉ đề nghị dì đi tính tiền chứ chưa từng nói dù là kẻ trộm.”

“Cô nhìn đi, cô ta dám trợn mắt với tôi đấy. Còn dám xưng là siêu thị lớn nhất, tốt nhất ở Hà Thành mà thái độ phục vụ như thế này à? Tôi muốn đi khiếu nại mấy người!” Bác gái nổi giận lôi đình chỉ vào Mai Huyền My, lớn tiếng nói.

Mạc Hân Hy khó chịu, muốn đi qua bênh vực kẻ yếu nhưng bị Lục Khải Vũ giữ lại: “Đừng gây chuyện, chúng ta còn đang dẫn theo con nhỏ.”

“Đây không phải là em gái bạn học của anh à? Bị người ta ức hiếp mà anh có thể bỏ qua sao?” Cô chợt nhớ đến hình như đây là cô em gái của bạn cùng lớp hồi trung học đồng thời là trợ lý của Đào Lệ Mẫn ở cửa hàng chuyên doanh ngày hôm qua.

Nhưng cô không hiểu tại sao vốn dĩ cô ấy là trợ lý của Đào Lệ Mẫn mà? Sao bây giờ trở thành nhân viên siêu thị chứ?

Lục Khải Vũ nắm chặt tay cô nói: “Quản lí sẽ giải quyết chuyện này, nếu em đi sẽ chỉ làm lớn chuyện hơn, chúng ta mau đi thôi, bọn nhỏ còn đang chờ.”

Nói xong, anh xoay người Mạc Hân Hy về phía gian đồ ăn vặt, ở đó, bọn trẻ ào ạt chọn món mình thích bỏ vào xe đẩy.

“Nhưng mà..” Cô chưa kịp nói xong đã bị Lục Khải Vũ lôi kéo đi gian đồ ăn vặt.

Thông qua kẽ hở gian hàng, cô loáng thoáng nghe được tiếng la mắng của quản lí và tiếng nức nở của Mai Huyền My.

“Không phải chỉ cúi đầu xin lỗi 20 lần thôi sao? Đơn giản thôi mà, nếu làm không được thì biến cho khuất mắt tôi!”

“Nhưng tôi không nói gì ấy là kẻ trộm mà.”

“Phương châm phục vụ của chúng ta là gì hả? Đó là khách hàng là trên hết, khách hàng là thượng đế. Nói cô cúi đầu thì làm đi, nhăn nhó cái gì. Còn nữa, tiền thịt khô bò này tôi sẽ ứng trước cho cô, cuối tháng thì trừ vào tiền lương.”

Bên kia im lặng một lúc rồi cô nghe thấy giọng nói xen lẫn tiếng khóc của Mai Huyền My vang lên: “Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi!”

Cô thở dài trong lòng, xã hội luôn tàn nhẫn đến thế, vì thế dù thế nào thì bản thân phải luôn cố gắng ởđi lên, trở nên giỏi giang, chỉ như vậy mới không bị đối xử bất công nữa.

Bên cạnh đó, tính cách của Mai Huyền My quá yếu đuối, chỉ sợ sau này còn phải chịu khổ dài dài.

Cô liếc nhìn Lục Khải Vũ, dường như anh hoàn toàn không nghe những chuyện vừa xảy ra mà vẫn luôn chọn đồ ăn cho Mộc Lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.