9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 227: Chương 227




Lúc ấy người phụ nữ này đang trách mắng một người dáng vẻ như bà cụ: “Cái gì? Mấy người Lục Khải Vũ nhìn thấy bà cố ý ức hiếp Mai Huyền My vẫn cứ làm ngơ không chút động lòng sao?”

“Đúng vậy đó, tôi cảm thấy tôi nói chuyện đã đủ khó nghe rồi, vậy mà bọn họ cũng không hề quay đầu lại mà vẫn đi đến khu ăn vặt.” Bà cụ giải thích.

Sau đó, người phụ nữ này lại nhìn về phía một chị gái xinh đẹp đang cúi đầu ở bên kia: “Huyền My, có phải là cô không có khóc? Nên làm bọn họ nhìn thấy sơ hở rồi không?”

Sau đó, người phụ nữ này im lặng một lúc, rồi nói: “Nếu đã như vậy rồi vậy thì các người trở về đi, tuyệt đối đừng để cho người khác nhìn ra sơ hở, chúng ta chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch”

Nghe lời nói của cô ta, chắc chắn là bọn họ cố ý diễn kịch muốn nhằm vào cái người tên Lục Khải Vũ kia, chỉ là cậu bé không nghĩ ra được vì sao bọn họ muốn cố ý giả vờ đáng thương để gạt người.

Người phụ nữ này quả thật không đơn giản, cậu tuyệt đối không nên thích người phụ nữ này.

Vì vậy Lư Tử Tín cau mày vỗ vỗ bả vai Khúc Lăng Cường: “Cậu ơi, con đói rồi, chúng ta mau về nhà thôi!”

Khúc Lăng Cường lấy lại tinh thần, nhìn bầu trời bên ngoài một chút, đã là giữa trưa: “Được rồi, bây giờ chúng ta đi thôi.”

Nói xong, anh ta nhìn Đào Lệ Mẫn một chút: “Tử Tín đói bụng rồi, chúng tôi đi trước đây”

Đào Lệ Mẫn mỉm cười vẫy vẫy tay với Lư Tử Tín: “Hẹn gặp lại, anh bạn nhỏ.”

Lư Tử Tín lạnh lùng quay đầu sang một bên, nhỏ giọng thì thầm: “Dối trá!”

Khúc Lăng Cường ôm cậu bé rời khỏi siêu thị rồi đặt cậu bé xuống đất, kéo cánh tay nhỏ của cậu bé bước vào trong xe, nguyên liệu nấu ăn với một số đồ rửa mặt thì bỏ vào cốp sau.

Ngồi trên xe, đột nhiên anh ta mới hỏi: “Tử Tín, lúc nãy con nói ai dối trá vậy?”

“Cậu ơi, cậu thích người phụ nữ lúc nãy sao?” Lư Tử Tín hỏi trúng tim đen.

Khúc Lăng Cường không ngờ tuổi cậu bé còn nhỏ, vậy mà lập tức có thể nhìn thấu tình cảm giữa người lớn với nhau, ngây ra một chút mới lên tiếng: “Bọn chú ở nước ngoài cũng đã nói qua một thời gian, chỉ có điều là sau này chia tay rồi.”

“Bây giờ cậu còn thích cô ta không?”

“Cũng không thể nói là thích, nhìn thấy cô ấy thay đổi chín chắn hơn, càng tài giỏi, có hơi tán thưởng mà thôi.”

“Cậu ơi, cậu có nên đeo kính không?”

“Vì sao chứ? Mắt cậu còn rất tốt nha, đâu có cận thị đâu!”

“Mặc dù không cận thị, nhưng mà mắt cậu mù rồi! Trên người của người phụ nữ kia ngoại trừ mùi của đồ trang điểm, cũng đâu có cái gì đẹp đâu, cậu lại nói tán thưởng cô ta, không phải mắt mù thì là gì?” Lư Tử Tín không thương tiếc mà phun ra lời nói.

“Tử Tín à, con mới gặp cô ấy lần đầu vào hôm nay thôi, sao lại có thành kiến lớn như vậy với cô ấy chứ?” Bị cháu bên ngoại của mình phun ra lời nói đó, trong lòng của Khúc Lăng Cường có chút buồn bực không hiểu.

Lư Tử Tín u buồn lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, một lúc sau mới đơn giản kể lại chuyện mình đã nghe được ở phòng tạp hóa dưới cầu thang cho Khúc Lăng Cường nghe một lần.

Sau khi Khúc Lăng Cường nghe xong, im lặng không nói gì.

Năm đó lúc ở bên nhau, anh ta đã cảm giác được trong lòng Đào Lệ Mẫn luôn luôn khắc sâu một người nào đó, có điều cô ta một mực không chịu nói, anh ta cũng một mực giả vờ không biết.

Vốn dĩ tưởng rằng sẽ có một ngày mình dùng chân tâm với hành động thì có thể làm cô ta rung động, lại không ngờ rằng sau khi cô ta thành công rồi lại lập tức đưa ra lời chia tay.

Ngày đó chia tay, trong lòng bọn họ đều rất khó chịu, uống một chút rượu, sau khi Đào Lệ Mẫn say luôn luôn gọi tên Lục Khải Vũ.

Lúc đó anh ta cũng không biết Lục Khải Vũ là ai.

Hôm nay nghe cháu trai mình nói kiểu này, anh ta mới nhớ đến tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Lục tên là Lục Khải Vũ, Đào Lệ Mẫn trở về từ nước ngoài có lẽ chính là vì anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.