9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 230: Chương 230




Nói đến đây, đột nhiên hô hấp của Khúc Lăng Ái lại bắt đầu khó khăn, gương mặt tái nhợt kìm nén đến đỏ bừng, cô ấy cố gắng mở lớn miệng để hít thở một hồi lâu, sắc mặt mới dần dần khôi phục.

“Bảo bối Tử Tín à, chắc là mẹ không qua khỏi rồi, con phải dũng cảm kiên cường một chút. Bây giờ con đã trưởng thành rồi, có thể đi tìm bố mẹ ruột của con rồi. Năm đó là mẹ mua được con từ trong tay bọn buôn người, rất có thể là con bị lừa bán qua, hoặc là trong nhà khó khăn bố mẹ con bất đắc dĩ mới đưa con cho người ta.”

“Tử Tín à, máu mủ tình thâm, đừng nên oán trách bọn họ, nếu như không phải không thể làm khác thì không có bố mẹ nào nguyện ý rời xa con mình cả, bọn họ là người thân duy nhất trên đời này của con, con hãy đi tìm bọn họ đi! Sau khi tìm được rồi thì hãy đối xử tốt với họ.”

Nói đến đây, đột nhiên hô hấp của Khúc Lăng Ái trong video lại bắt đầu khó khăn, lần này nghiêm trọng hơn mấy lần trước rất nhiều, có bác sĩ với y tá vội vã chạy đến, bắt đầu cấp cứu.

Video cũng vì thế mà gián đoạn.

Lư Tử Tín ngơ ngác ngồi trước máy vi tính, cả người giống như ngớ ngẩn, không nói, mặt không biểu cảm.

Cậu bé không phải con ruột của mẹ? Cậu bé lại là do mẹ mua được từ trong tay bọn buôn người? Chuyện này làm sao có thể chứ? Không, không thể nào, chắc chắn là mẹ đang lừa cậu bé rôi.

Lư Tử Tín bị tin tức lớn này chấn động cả người đều hơi hoảng hốt, thân thể lung la lung lay, đầu tựa vào trong ngực của Khúc Lăng Cường.

Khúc Lăng Cường bị dọa sợ: “Tử Tín, Tử Tín, con không sao chứ! Đừng dọa cậu mà, cậu nhát gan lắm.”

Nói rồi, Khúc Lăng Cường ôm cậu bé chuẩn bị đưa đến bệnh viện.

Chỉ là, anh ta vừa đứng dậy, đột nhiên Lư Tử Tín yếu ớt mở mắt ra, cả người đều lộ ra vẻ uể oải: “Cậu à, con không sao đâu, nằm một chút sẽ tốt thôi.”

“Con chắc chứ? Thật sự không có chuyện gì à?” Khúc Lăng Cường lo lắng.

“Không có chuyện gì thật mà, cậu bỏ con xuống giường đi! Con muốn nằm một chút” Lư Tử Tín một mặt kiên trì.

Khúc Lăng Cường không có cách nào, đành phải ôm cậu trở về phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường: “Nếu thật sự không thoải mái, nhất định phải nói cho cậu đó. Cậu cũng chỉ có một người thân là con thôi.”

Nói rồi, con mắt Khúc Lăng Cường liền đỏ lên.

Thân thể bố mẹ anh ta không tốt lại bởi vì chịu đả kích do chị gái qua đời, vậy nên sau khi chị gái qua đời không đến hai năm cũng lần lượt qua đời theo.

Chắc hẳn Lư Tử Tín là người thân duy nhất trên đời này của anh ta.

Nhìn thấy trong hốc mắt của cậu mơ hồ dần hiện ra nước mắt, Lư Tử Tín cũng nhịn không được nữa mà ghé vào trong lồng ngực của anh ta khóc lên.

“Cậu à, đây không phải là thật, sao con không phải con ruột của mẹ chứ? Con không tin, con không tin.”

Khúc Lăng Cường ôm cậu bé, nước mắt cũng chảy ra theo.

“Tử Tín, đây là sự thật, lúc đó cậu đang ở nước ngoài, lần đó bố con vừa về nước đúng là ba tháng, chờ lúc ông ta trở về, con đã qua một trăm ngày, lúc đó người bác sĩ mổ lấy thai lưu cho mẹ con là bạn tốt của chị ấy.”

“Sau khi mẹ con xác định con của mình chết từ trong trứng nước, lo sợ rằng bố của con biết sẽ đau lòng, trước khi mổ lấy thai đã liên lạc với một người bạn tốt ở trong nước giúp chị ấy tìm một đứa bé vừa ra đời đã bị vứt bỏ.”

“Có lẽ tất cả đều là ý trời, đối phương dùng thời gian hai ngày đã mua được con trong tay bọn buôn người bà Mai, cậu tự mình về nước làm thủ tục liên quan cho con, không đến một tuần đã đưa con đến bên cạnh mẹ con rồi.”

“Mẹ con ở bệnh viện tất cả là sáu ngày, lúc xuất viện thì ôm con trở về, bởi vậy lúc ấy tất cả mọi người đều cho là con là do mẹ con sinh ra.”

“Quả thật, nếu như không phải hôm nay nhìn thấy video mẹ con để lại cho con, cậu sớm đã quên mất là con được nhận nuôi rồi, cậu với mẹ con giống nhau, vẫn luôn cho rằng con là đứa bé do chị ấy hoài thai mười tháng sinh ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.