9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 446: Chương 446




Bà Dương khinh thường nhìn Lưu Cửu Nhạ, nói: “Như thế thì sao? Không phải vì cô mang thai đứa con của người khác nên con trai tôi mới tức giận làm như vậy.

“Đứa bé là của Dương Hải Khang, tôi chưa bao giờ phản bội anh ta. Dương Hải Khang, anh nói đi!” Lưu Cửu Nhạ tức giận chỉ vào Dương Hải Khang.

Dương Hải Khang không dám nhìn cô ta, nhưng lại nằm chặt tay bà Dương kéo đi: “Mẹ, đi, nhanh lên, nếu không Hiểu Hằng sẽ tức giận. Mẹ quên mất, chúng ta đã ăn trộm sổ hộ khẩu sau lưng bố mẹ cô ấy à”

“Ăn trộm sổ hộ khẩu?” Mạc Hân Hy nhìn cô gái mập mạp Hiểu Hằng ở cách đó không xa Dương Hải Khang, não của cô gái này bị úng nước à?

Hiểu Hằng vẫn lặng lẽ đứng, không bày tỏ ý kiến gì về trò hề này.

Mạc Hân Hy bước tới trước mặt cô ta: “Cô thật sự định trốn bố mẹ gả cho một tên cặn bã như Dương Hải Khang sao?”

Hiểu Hằng sững sờ một lúc, không ngờ rằng cô trực tiếp đến tìm mình, nhưng cô ta vẫn theo bản năng bảo vệ Dương Hải Khang: “Hải Khang là một người tốt và rất có ý chí. Xin đừng nói anh ấy như vậy.

Không ngờ Dương Hải Khang nhìn thì hiền lành nhã nhặn, thế nhưng lại có thủ đoạn khiến các cô gái một lòng vì anh ta.

Mạc Hân Hy cười giễu cợt, cao giọng: “Cô gái à, hôn nhân là sự kiện trọng đại của đời người. Tôi khuyên cô nên suy nghĩ kỹ lại. Tôi có thể chịu trách nghiệm nói cho cô rằng Dương Hải Khang hoàn toàn là một tên cặn bã. Anh ta có nói với cô rằng những thứ thông tin của anh trên mạng là lừa cô không?”

Ánh mắt Hiểu Hằng có chút kinh ngạc: “Làm sao cô biết?”

“Chuyện này tôi không chỉ biết, tôi còn biết, anh ta nói với cô rằng, anh ta rất chung tình trong tình cảm, bởi vì Lưu Cửu Nhạ không thích anh ta không có tiền, cho nên mới cấu kết với ông chủ công ty rồi đuổi anh ta đi, đúng không? Anh ta ở trước mặt cô giả vờ là nạn nhân để chiếm được cảm tình của cô.”

Cô muốn nói thêm, nhưng Dương Hải Khang đã chạy tới và kéo Hiểu Hằng sang một bên: “Đừng nghe cô ta, cô ta đang nói nhảm.

Khi Mạc Hân Hy nhìn thấy Dương Hải Khang, lửa giận trong lòng đột nhiên ngừng lại, một tên cặn bã như vậy thật sự không cần để ý tới.

“Tôi đang nói nhảm? Dương Hải Khang, chắc anh không biết người ở bệnh viện có thể làm xét nghiệm quan hệ bố con đối với một thai nhi bị phá bỏ hay không. Anh đổ tội cho Lưu Cửu Nhạ đúng là không phải một người đàn ông. Chẳng nhẽ tôi tìm người đem giấy xét nghiệm quan hệ bố con đến trước mặt anh thì anh mới thừa nhận hả.”

Mạc Hân Hy quay đầu lại đưa tay chỉ vào bà Dương: “Mẹ con các người, thấy tiền là sáng mắt, mưu kế tinh vi, tưởng con gái mang thai thì không cần cưới hỏi, không cần tôn trọng, tùy ý bắt nạt sao. Vì ba trăm triệu mà đẩy mẹ của Lưu Cửu Nhạ xuống cầu thang, Dương Hải Khang, lúc mẹ Lưu Cửu Nhạ nằm viện, anh đã từng liếc mắt một lần không?”

“Tôi nói cho các người biết, đừng nghĩ rằng bây giờ nhà Lưu Cửu Nhạ không còn ai, mà tùy ý bắt nạt cô ấy. Ba trăm triệu kia các người nên biết điều mà sớm trả cho nhà họ Lưu, nếu không tôi sẽ tìm người kiện các người. Dương Hải Khang, anh đang là sinh viên đại học. Nếu bị cáo ra tòa, tín dụng xảy ra vấn đề gì, chắc tôi không cần phải nói thêm.”

Nói xong, cô quay sang Hiểu Hằng: “Gia đình như vậy, người đàn ông như vậy, tôi khuyên cô nên suy nghĩ kỹ lại.”

Hiểu Hằng khó hiểu hỏi: “Cái gì mà ba trăm triệu?”

Mạc Hân Hy cười khẩy: “Dương Hải Khang thật sự không có nói cho cô.

Cô chuẩn bị nói cho Hiểu Hằng biết chuyện gì đã xảy ra, thay trời dạy dỗ tên cặn bã này một bài họ!

c Bà Dương vội “a” một tiếng rồi nhảy tới đẩy mạnh cô một cái: “Con đàn bà này, nói bậy bạ gì vậy!”

Bởi vì quá đột ngột, Mạc Hân Hy không đứng vững, ngã xuống sàn bê tông bên cạnh.

Vào lúc cô ngã xuống, trong nháy mắt một đôi cánh tay quen thuộc ôm cô vào lòng một cách nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.