9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 88: Chương 88




Vũ Tuệ nhịn không được cười phá lên: “Anh trai, chiều này của anh đối với chị gái thứ bảy không có tác dụng gì rồi!”

Mạc Mình Húc mân mê cái miệng nhỏ nhắn của mình, suy nghĩ một chút rồi xoay người lại, chạy vào trong phòng, cậu bé lấy rất nhiều món trò chơi được cất giấu kỹ của mình ra, để toàn bộ trên thảm trước mặt Tư Nhã. “Nào, em gái thứ bảy, em thích trò chơi gì? Anh chơi cùng với em.”

Vũ Tuệ tức giận đứng lên, dùng cái tay mập mạp nhỏ nhân chỉ vào cầu bé: “Anh, sao anh lại lấy đồ chơi của em ra chứ!”

Mạc Minh Húc trừng mắt “Đồ chơi của anh đều là đồ chơi dành cho con trai, chắc chắn Tư Nhã sẽ không thích. Các em là con gái, em ấy nhất định sẽ thích những món trò chơi này của em.”

Quả nhiên, Mạc Minh Húc đoán rất đúng, những món đồ chơi trước mặt nhanh chóng thu hút được sự chú ý của Tư Nhã.

Cô bé cầm một món đồ chơi vật dụng trong phòng bếp lên, bất đầu nghich nó. “Nào em gái thứ bảy, tụi anh chơi với em nhe.”

Có lẽ là do quan hệ huyết thống nên Tư Nhã nhanh chóng được Vũ Tuệ và Mạc Minh Húc tiếp nhận, ba đứa trẻ chơi cùng nhau rất vui vẻ.

Lý Duy Lộc đứng ở cửa số sát đất trong phòng khách nhìn bọn họ, nói ra những lời trong lòng “Sự cố gắng của em xem ra không uống phí rồi!”

Mạc Hân Hy cúi đầu, có chút mất mác, cô nói: “Mới tim được hai đứa chúng nó vẫn còn năm đứa trẻ nữa vẫn chưa rõ tung tích ở đâu!”

Lý Duy Lộc vỗ vai cô “Đừng nản chí, không phải đã có tin tức của di Mai rồi sao? Anh tin không bao lâu nữa chúng ta sẽ có manh mối của những đứa trẻ kia thôi.”

“Cầu mong là vậy!” Vừa nói Mạc Hân Hy đột nhiên nghĩ tới cậu Hai và cậu Ba của tập đoàn Long Uy, đó là hai bào thai sinh đôi dị trứng, liệu đó sẽ không là hai đứa con trai thất lạc của mình đấy chứ?

“Lý Duy Lộc, cậu Hai của tập đoàn Long uy có dáng dấp giống với Lục Khải Vũ đến mười phần, em nghi ngờ đó chính là đứa con thất lạc của em.

“Câu hai là con của em?”

Lý Duy lộc sở trán có: “Hân Hy, em không phát sốt đấy chứ!”

“Có thể anh vẫn chưa biết cậu Hai và Ba của tập đoàn Long Uy, thật ra đó chi mới là hai đứa bé trai nhỏ sáu, bảy tuổi” Mạc Hân Hy kể cặn kẽ lại những chuyện mà mình đã gặp qua ở nhà cũ nhà họ Long, thuận tiện cũng nhác đến chuyện cái túi kín bị mất

Lý Duy Lộc giậm chân tức giận “Ả tiện nhân Diệp Lan Ninh này thật là thiếu đòn mà!”

“Lý Duy Lộc, anh nói thật cho em biết hai năm trước tại sao Liêu Thanh Y muốn tránh né chúc vụ xuất ngoại để trăm mét như vậy? Giữa hai người các anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi?” Mạc Hân Hy đột nhiên hỏi.

Nhắc đến Liễu Thanh Y, Lý Duy Lộc đột nhiên sững sở một chút, nửa ngày sau mới hỏi: “Em biết rồi à?”

“Hai người các anh đã từng nói chuyện với nhau sao?” Mạc Hân Hy kinh ngạc, đây là Lý Duy Lộc thường ngày tuỳ ý tuỳ tiện, không ngờ lại yêu đương vụn trộm sau lưng cô. “Không có, không có, em đừng hiểu lầm!” Lý Duy Lộc vội vàng phủ nhận. “Liều Thanh Y và Long Uy là có quan hệ gì với nhau?”

“Haiz, chuyện gì cũng chẳng thể giấu được em” Lý Duy Lộc thở dài “Long Uy và Liêu Thanh Y là bạn học cùng lớp với nhau từ tiểu học đến cấp ba. Chỉ là đến lớp mười một, nhà Long Uy xảy ra sự cố nên thôi học.

Sau khi Thanh Y tốt nghiệp đại học, trong một lần tan làm bị người khác theo dõi, vừa đúng lúc Long Uy cũng đi ngang qua đó nén cứu có ấy. Sau đó hai người bắt đầu có quan hệ. Thanh Y nói với anh, khi cô ấy học cấp ba đã luôn cảm thấy Long Uy rất ngầu, từng yêu thầm cậu ta, lân này có ấy không muốn từ bỏ nữa.”

“Nhưng mà bất kể cô ấy có lấy lòng như thế nào, theo đuổi như thể nào thì Long Uy vần cử lạnh nhạt với cô ấy Cuối cùng, cô ấy quyết định dốc toàn sức lực, nhờ anh giả làm bạn trai của cô ấy, cổ ý khoe ân ái trước mặt Long Uy, còn nói tụi anh sắp kết hôn nữa”

Nói đến đây, Lý Duy Lộc không ngừng lắc đầu, anh ấy cảm thấy khi đó nhất định não minh bị úng nước cho nên mới đồng ý giúp

Thanh Y diễn vở kịch này. “Sau đó thì sao?” Mac Hân Hy hỏi. “Sau đó, Long Uy đánh anh một trận rồi giận dữ đi ra nước ngoài. Nhớ đến những cú đánh đó, hiện tại Lý Duy Lộc vần còn cảm thấy rất tức giận.

Cho nên Liều Thanh Y cũng đuối theo anh ta ra nước ngoài sao?”

“Đúng vậy, Long Uy con người này não thật sự có vấn đề mà. Rõ ràng vô cùng thích Liêu Thanh Y, nhưng lại không chịu thừa nhận, Mật nhỏ của Thanh Y quá kém, vậy mà lại coi trọng một người như thế” Lý Duy Lộc nhịn không được mảng một câu.

Mạc Hân Hy nhìn về hướng ngoài cửa sổ: “Hai tháng sau Thanh Y sẽ quay về nước, đến lúc đó có lẽ phải thông qua cô ấy để đi gặp Long Uy.” Có có một loại trực giác rất mãnh liệt, cậu Hai và cậu Ba chính là hai đứa con thất lạc của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.