9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 943: Chương 943




Tám đứa trẻ vô cùng đáng yêu, vô cùng chói mắt, vô cùng thu hút, vậy nên chúng lập tức hấp dẫn ánh mắt của người đi đường.

“Mấy đứa bé thật đáng yêu quá”

“Đúng vậy, anh xem kìa, quần áo của mấy đứa còn thêu số thứ tự nữa. Chẳng lẽ bọn họ thêu theo thứ tự từ lớn đến bé à?”

Những người qua đường kia đều là người đi làm bình thường, không tham dự yến tiệc của tập đoàn nhà họ Lục, vì vậy họ vô cùng tò mò với số thứ tự trên người những đứa bé đáng yêu này.

Mặt mấy bé trai lập tức xụ xuống, gần như là đồng thời quay người, lao đến chỗ cạnh xe nhà họ Lục.

Mấy đứa trẻ mở cửa xe, nhanh chóng ngồi xuống.

Đây là chiếc Rolls-Royce phiên bản dài mà Lục Khải Vũ cố ý mua cho nhóm tám đứa trẻ.

Sau khi ngồi vào, mấy đứa bé ngay lập tức đồng thời cởi áo khoác mà mẹ Lục tìm thợ thủ công định chế trên người mình ra.

“Bà nội thật là, cũng quá mất mặt rồi” Lục Vũ Bách hung hăng ném quần áo sang một bên.

Lúc ngồi vào trong xe, Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy liền thấy biểu cảm quệt mồm bất mãn của mấy đứa bé trai.

“Hôm nay chúng ta về nhà chính trước. Bà nội vừa mới gọi điện thoại nói bà cố nội thấy hơi mệt nên các bà đã đi về trước rồi. Chẳng qua bà cố nội rất luyến tiếc mấy đứa nên bảo đêm nay chúng ta quay về đó. Bà đã dặn dò dì Lý bắt tay vào chuẩn bị bữa tối mà mấy đứa thích”

Lục Khải Vũ dường như không hề nhìn thấy sự bất mãn trên mặt mấy đứa con trai, tự mình nói.

“Hừ”

Thấy anh nhắc đến bà nội, mấy nhóc trai kia đều bĩu môi nhỏ, đặc biệt là trong đầu Lục Minh Húc cùng Lục Vũ Bách lại xuất hiện biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác của Mạc Tử Lý (8#‡#), ngày mai đi học tên nhóc kia nhất định sẽ mượn cơ hội này để chế giễu bọn họ.

Đầu là bà nội, sao mạch não lại kỳ lạ vậy, toàn nghĩ ra những ý tưởng ngốc nghếch không hài! Hại bọn họ luôn bị người khác chế giễu.

Ba bé gái không hiểu các anh trai đang nghĩ gì, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn các anh trai đang tức giận.

“Tại sao các anh phải tức giận?” Vũ Tuệ chớp mắt hỏi.

Lục Vũ Bách ngồi bên cạnh chỉ vào chữ số trên váy hoa của bé nói: “Em biết cái này có ý nghĩa gì không?”

Vũ Tuệ nghiêng nghiêng đầu nhỏ trả lời: “Biết ạ. Số chín trên váy nói rõ em chính là đứa bé nhỏ nhất trong chín người”

Lục Vũ Bách thấy cô bé kéo kéo chiếc váy xinh đẹp của mình, dường như rất vui vẻ, cảm thấy không thể hiểu nổi: “Em không phát hiện ra số trên đó khiến người khác thấy rất ngốc sao?”

“Thật ngốc á, vì sao chứ! Em vốn chính là em út trong chín anh chị em mà. Gái váy này xinh đẹp như vậy, sao lại cảm thấy ngốc được?”

Mộc Lam cũng hơi không hiểu, giữ chặt Lục Vũ Bách: “Đúng vậy, anh Lục ơi, váy của chúng em xinh đẹp như vậy, vì sao lại rất ngốc nghếch?”

Mấy bé trai nhìn đôi mắt xinh đẹp long lanh và biểu cảm không thể hiểu nổi của ba đứa em gái thì lập tức xin hàng.

Quả nhiên, tư duy của đám con gái đều vô cùng kỳ quái.

Nhìn biểu cảm không biết làm sao của mấy đứa con trai, Mạc Hân Hy không nhịn được mà bật cười.

Lục Khải Vũ nắm chặt tay cô, giọng nói dịu dàng: “Vợ yêu, em cười gì thế?”

Vừa nói, anh vừa đưa một tay khác khẽ vuốt lên vết thương của Mạc Hân Hy: “Thế nào, có mệt không, vết thương có đau không?”

Nhìn người đàn ông cao ngạo đẹp trai, là nam thần trong mắt của hầu hết chị em phụ nữ trong Hà Thành, Mạc Hân Hy nhớ đến lời nói trên yến tiệc của anh. Người đàn ông này vậy mà có thể vì Mạc Hân Hy cô làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.

Mạc Hân Hy cô có tài đức gì mà có thể gặp được người đàn ông vừa đẹp trai, lại còn yêu mình như vậy.

Cô duỗi tay, xoa lên gương mặt đẹp như minh tinh của Lục Khải Vũ: “Chông à, em không sao mà, vết thương đã tốt lắm rồi”

“Nói bậy, lúc này mới có mấy ngày, bác sĩ bảo em phải nghỉ ngơi một tháng. Em nên ngoan ngoãn nghe lời.”

Lục Khải Vũ cúi đầu, nâng tay cô lên môi hôn một cái, trong mắt tràn đây cưng chiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.