9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 960: Chương 960




Trong một sân nhỏ ở trường học, Mạc Vũ Lý đang chuẩn đi tìm Hoàng Ánh Tuyết để xin nghỉ phép, cậu không nhịn được hắt xì một cái.

“Sao thế? Bị cảm rồi à? Sao gần đây hắt xì liên tục vậy”

Cậu cũng hơi khó hiểu, tự lầm bầm lầu bầu, rút khăn tay ra lau lau cái mũi rồi đi đến của phòng giáo viên.

Hoàng Ánh Tuyết đang ngồi bên trong chữa bài tập.

Cậu không gõ cửa, trực tiếp đi đến bên cạnh cô.

“Mợ ơi, à không, cô giáo Hoàng, chiều nay em muốn xin nghỉ ạ”

Cậu rất thẳng thắn nói với Hoàng Ánh Tuyết.

Bởi vì, vừa nấy, cậu nhận được tin nhắn của Khúc Lăng Cường gửi đến. Tên kia tuy rằng thất tình nhưng hiệu suất làm việc vẫn rất cao, đã tra ra địa chỉ hiện tại của Hàn Hữu.

Ở ngay nội thành Hà Thành, trong khu nhà ở của người trong Nhạc viện.

Ai mà ngờ được rằng, nhạc sĩ Hàn Hữu từng danh tiếng lẫy lừng khắp Hà Thành, mấy năm nay lại rút lui khỏi giới âm nhạc, ẩn mình trong một ngôi trường nghệ thuật nhỏ ít ai biết đến, làm giáo viên dạy nhạc.

Có thể thấy năm đó mẹ đã thương ông ấy đến mức nào.

Nếu không, với tài năng của Hàn Hữu, làm sao có thể cam tâm tình nguyện sống trong một khu phố cũ nát, làm một giáo viên dạy nhạc tâm thường như vậy.

Nhưng mà, những cái này đều không quan trọng, quan trọng là cậu phải nghĩ cách kiểm chứng xem, Hàn Hữu có phải cha ruột của cậu không, còn có, mỗi tình đầu giàu có của mẹ rốt cuộc là ai.

Hoàng Ánh Tuyết thấy cậu thất thần thì cau mày hỏi: “Xin nghỉ phép?

Tại sao?”

“Đương nhiên là vì con có việc rồi” Cậu nói một cách thản nhiên.

“Con thì có chuyện gì chứ?”

“Cái này là bí mật, không thể nói được”

“Vậy ngoan ngoãn trở về lớp học đi, nhìn con đáng nghỉ lắm, mợ không cho nghỉ”

Thằng nhóc này chắc chắn lại đang nghĩ ra mấy trò nghịch ngợm xấu xa gì đây mà!

Đôi mắt nhỏ của Mạc Vũ Lý nhanh như chớp đảo một vòng, ôm chặt cánh tay Hoàng Ánh Tuyết, thì thầm bên tai cô ấy: “Mợ à, thật ra con xin nghỉ là để đi gặp chú Khúc đó.”

Hoàng Ánh Tuyết sửng sốt: “Con đi gặp cậu ta làm gì?”

“Không phải, là chú ấy có chuyện tìm con, vừa mới gọi điện tìm con xong nè. Chắc là chú ấy thất tình, tâm trạng không tốt nên muốn tìm con tâm sự giải sầu đây mà!” Cậu rất nghiêm trang bịa chuyện.

“Khúc Lăng Cường tìm con tâm sự giải sầu? Mạc Vũ Lý, con càng ngày càng biết nói dối nhỉ”

“Kìa mợ, con không nói dối thật mà. Không tin mợ xem, chú ấy vừa gọi điện cho con đây này!”

Nói xong, cậu lấy điện thoại trong túi ra, đưa đến trước mặt Hoàng Ánh Tuyết. Quả nhiên lịch sử cuộc gọi có hiện cuộc gọi của Khúc Lăng Cường, chẳng qua là để khớp thời gian, đảm bảo độ chính xác của tin tức thì là cậu chủ động gọi qua.

Hoàng Ánh Tuyết không phát hiện ra điểm bất thường này.

“Thôi được rồi, cậu ta hẹn con ở đâu, mợ đưa con đi” Cô ấy vẫn có chút nghi ngờ.

“Không cần, không cần đâu ạ. Chú Khúc sẽ đến cổng sau trường học đón con”

Nói xong không đợi Hoàng Ánh Tuyết nói thêm gì nữa, liến trực tiếp cúi đầu nói: “Cảm ơn cô giáo Hoàng”

Sau đó, cậu vui vẻ sung sướng bước ra khỏi phòng giáo viên. Nhưng vừa mới quay đầu, cậu đã thấy mấy đứa nhỏ nhà họ Lục đang đứng cách đó không xa nhìn cậu!

Nhìn nụ cười không mấy thiện ý trên mặt Lục Minh Húc và Lục Tấn Khang, cậu đột nhiên thấy sống lưng có chút lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.