9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 964: Chương 964




Ai biết, vậy mà bị thằng nhóc xấu xa này làm hỏng chuyện tốt chứ.

Chỉ là, thăng nhóc xấu xa này nhìn qua sao lại quen mắt như thế, đặc biệt là đôi mắt đào hoa kia, cô ta nhất định là đã gặp qua ở đâu rồi.

Hoảng Bảo Mai nhíu mày cố gắng nhớ lại, nhưng lại không nhớ ra.

Mạc Vũ Lý thấy người phụ nữ vừa già vừa xấu này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng có chút sợ hãi, nhìn không được run một cái.

Ánh mắt người phụ nữ này nhìn cậu chỉ tràn đầy nghi hoặc mà thôi, tại sao cậu lại thấy có chút sợ hãi, giống như cô ta là ác quỷ ăn thịt người dưới địa phủ vậy.

Mạc Vũ Lý, nhất định là hôm qua mày xem quá nhiều phim kinh dị rồi. Chỉ một người phụ nữ xấu xí mà thôi, mày là vô địch vũ trụ, nổi tiếng toàn cầu, là ngôi sao nhỏ tuổi hồ ly huyền sắc người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, có gì mà phải sợ chứ.

Trong lòng cậu không ngừng cổ vũ bản thân, hít một hơi thật sâu xong sau đó nhìn về phía Hàn Hữu.

“Cho hỏi đây là nhà của Hàn Hữu đúng không?”

Hàn Hữu sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được mà nhìn cậu thêm mấy lần: “Chú là Hàn Hữu, cháu tìm ai?”

Trong lòng Mạc Vũ Lý thở dài một hơi, người đàn ông này quả nhiên là Hàn Hữu.

Chỉ là, cậu nhìn Hoàng Bảo Mai một cái, nếu như Hàn Hữu thực sự là bố ruột cậu thật thì cậu có thể không nhận không?

Cái người này còn không bảng đồ ngốc Mộ Dung Lãnh Hàng kia!

Mộ Dung Lãnh Hàng ít nhất thì cũng đẹp trai hơn anh ta, nhiều tiền hơn anh ta.

Nhưng nếu mà đã đến rồi thì phải làm chuyện này cho rõ ràng.

“Chào chú, cháu tìm chú là có chút chuyện riêng, con có thể nói chuyện riêng với chú được không?”

Nói xong, cậu lại nhìn Hoàng Bảo Mai một cái, người phụ nữ này mang cho người ta cảm giác không tốt, hơn nữa thân phận không rõ ràng, chuyện như này thì càng ít người biết càng tốt.

Hoàng Bảo Mai vừa nghe thấy thì không vui rồi: “Thằng nhóc này, có chuyện gì nói thẳng, anh ấy là chồng chưa cưới của cô”

Nói xong, cô ta đưa tay ra ôm lấy cánh tay của Hàn Hữu, làm ra dáng vẻ chim nhỏ nép vào người.

Oẹ! Mạc Vũ Lý cố nhịn xúc động muốn nôn lại, gương mặt kinh ngạc nhìn bọn họ.

“Bà, chú, bà chắc chăn là bà không phải mẹ chú?”

Mặt Hoàng Bảo Mai lập tức biến thành giống như gan heo vậy, cô ta bước lên trước, trực tiếp giơ tay ra véo tai của Mạc Vũ Lý: “Thằng nhóc xấu xa này, mù à! Gương mặt trẻ đẹp này của tao sao có thể mẹ của anh ấy được chứ”

“Trẻ đẹp? Bà ơi, bà đừng đùa nữa đi!”

Mạc Vũ Lý nghiêng người trốn được móng vuốt của cô ta, sau đó chạy nhanh ra sau lưng Hàn Hữu.

“Mẹ chú sắp giết người rồi, nhanh ngăn lại đi”

Hoàng Bảo Mai thật sự là sắp tức chết rồi: “Hàn Hữu, anh mau bắt thằng nhóc thối đó ra đây cho em, em không xé rách miệng nó không được”

Hàn Hữu theo bản năng bắt lấy cánh tay của Mạc Vũ Lý.

Mạc Vũ Lý thấy Hoàng Bảo Mai xông đến thì trong lòng không biết tại sao mà run lên một cái.

Cậu muốn giấy khỏi sự kìm chế của Hàn Hữu, Hàn Hữu là một nghệ thuật gia yếu ớt, mà sức ở tay lại rất lớn.

Thấy Hoàng Bảo Mai sắp đến trước mặt rồi, cậu lo lắng gào lên: “Hàn Hữu, mẹ của cháu là Mạc Tình, chú dám làm hại gì đến cháu, mẹ cháu sẽ không tha cho chú đâu”

“Cháu nói gì?”

Quả nhiên, Hàn Hữu sau khi nghe thấy lời nói của cậu xong thì ngây ngẩn cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.