9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 989: Chương 989






Sau khi Lục Vũ Bách lục lọi điên cuồng một trận, cuối cùng đã tìm thấy viên ngậm Thảo San Hô mà ngày đó cậu đau họng Tô Cẩm đã ra nhà thuốc mua cho cậu.

“Tìm thấy rồi” Gương mặt cậu vui mừng cầm lấy hộp thuốc chuẩn bị rời đi.

“Tiểu Bạng Lục, em lấy viên ngậm Thảo San Hồ làm gì thế? Đừng nói là ăn nhiều đồ cay quá nên giờ họng đau rồi?” Lục Minh Húc bước xuống giường, cố ý trêu chọc cậu.

“Đương nhiên không phải là em uống rồi, là..” Lục Vũ Bách đi tới trước mặt Lục Minh Húc tỏ vẻ thần bí.

“Anh cả, nếu như em nói ra anh nhất định sẽ kinh ngạc, là Mạc Vũ Lý, cậu ta tối qua ở lại nhà chúng ta, ở ngay sát vách luôn đó! Lúc em vừa mới dậy khỏi giường đã gặp cậu ta rồi, cổ họng cậu ta đau”

“Mạc Vũ Lý? Cậu ta ở trong nhà chúng ta sao? Lục Bảo, em có còn đang ngái ngủ không đấy?” Vừa nói, Lục Minh Húc vừa gõ nhẹ lên trán của em trai.

“Không tin thì anh với em đi ra ngoài xem xem. Cậu ta còn đang mặc đồ ngủ giống hệt như bộ đồ ngủ của chúng ta mài” Vừa nói Lục Vũ Bách vừa lôi Lục Minh Húc đi ra ngoài.

Ở bên ngoài hành lang trên lầu hai, Mạc Vũ Lý đợi nửa ngày, không thấy Lục Vũ Bách tớ, đang chuẩn bị quay về phòng rồi!

Sau đó, ba anh em cứ như vậy mặt đối mặt mà đụng phải nhau.

Lục Minh Húc có chút ngạc nhiên: “Mạc quê mùa, à không, Mạc Vũ Lý, thật sự là cậu sao? Cậu, làm sao mà lại ở trong nhà của chúng tôi?”

Mạc Vũ Lý vừa chuẩn bị định giải thích, Lục Vũ Bách giải nguy đi trước một bước thay cậu nói: “Anh cả, cậu ta tạm thời không có chỗ ở, ở tạm nhà của chúng ta.”

“Không phải cậu vẫn luôn ở nhà thầy giáo Hoàng của sao? Tại sao lại không có chỗ ở?”

a

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Vũ Bách lập tức xị xuống: “Hai cái, cũng quá ít rồi đó, ba cái được không ma mi, mẹ cho con ăn ba cái đi, dạo này con vẫn luôn chạy bộ với em gái, giảm cân rồi”

Lục Minh Húc bĩu môi, cường điệu run rẩy cánh tay: “Tiểu Bạng Lục, em đừng như thế nữa, anh đây bị em dọa đến mức cả người nổi hết cả da gà rồi này. Đàn ông lớn rồi còn ôm ma mi làm nũng, em có biết xấu hổ không!”

Lục Vũ Bách nép trong vòng tay của Mạc Hân Hy, cảm nhận được hơi ấm chỉ trên người mẹ mới có, làm mặt quỷ với Lục Minh Húc: “Em cứ ôm ma mi đấy, đâu cần anh quản em”

Trước đây, mỗi lần cậu muốn ôm ma mi, ba ba đều sẽ ngăn cản.

Khó khăn lắm hôm nay ba ba mới không ở nhà, cậu còn muốn ôm lâu hơn chút nữa.

Vòng tay của ma mi thật ấm áp, thật dễ chịu làm sao.

Mạc Vũ Lý nhìn Lục Vũ Bách ở trong vòng tay của ma mi mình cả gương mặt ngập tràn hạnh phúc nũng nịu, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.

Cậu và mẹ Mạc Tinh bất cứ lúc nào cũng có thể ấm cúng được như vậy thì tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.