9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 552: Chương 552: Có chiêu gì cứ bày ra đi




“Điều kiện của cô là gì?” Long Uy hỏi.

Người phụ nữ im lặng một lúc, sau đó mới thở dài: “Từ bỏ tất cả cổ phần của anh trong tập đoàn Long Uy, chia tay với Thanh Y và làm một người bình thường”

Lục Khải Vũ và Khúc Lăng Cường cùng cau mày rồi liếc nhìn Long Uy. Điều kiện đầu tiên của đối phương còn có thể hiểu được, còn điều kiện chia tay với Liễu Thanh Y là điều kiện quái quỷ gì, chẳng lẽ người phụ nữ này đã từng yêu đơn phương Long Uy sao?

Long Uy giễu cợt: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

Người phụ nữ dường như đã sớm biết anh ta sẽ trả lời theo cách này, nên cô ta chỉ mỉm cười, nhưng tiếng cười lại rất khủng khiếp: “Nếu anh từ chối, thì chúng tôi sẽ hủy hoại tập đoàn Long Uy và tập đoàn nhà họ Lục!”

Nghe xong lời của cô ta, Lục Khải Vũ cũng bật cười: “Khẩu khí cũng lớn đấy. Cho dù thế lực của nhà Mộ Dung có hùng hậu đến mấy, nhưng cô cũng đừng quên, đây là Hà Thành, là quốc nội, không phải nhà họ Mộ các cô nói thế nào chính là thế ấy: Người phụ nữ đột nhiên xoay người lại, nhưng trên mặt cô ta lại đeo một chiếc mặt nạ hình mèo, cô ta nhìn chằm chằm Lục Khải Vũ xuyên qua mặt nạ: “Quả nhiên là tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Lục. Khẩu khí cũng lớn đấy!”

“Giả thần giả quỷ, tại sao cô không dám dùng mặt thật của mình để gặp người khác?” Lục Khải Vũ mạnh mẽ hỏi.

Người phụ nữ phớt lờ anh, nhưng lại một lần nữa nhìn về phía Long Uy: “Anh có chắc mình sẽ không từ bỏ tập đoàn Long Uy và Liễu Thanh Y?”

Long Uy hung hăng nhìn chăm chằm cô ta: “Tôi chắc chắn, các người có bao nhiêu thủ đoạn thì cứ việc giở ra đi!”

Nói xong, anh ta đột nhiên ra tay, muốn trực.

tiếp cởi bỏ mặt nạ trên mặt đối phương Người phụ nữ ngồi trên xe lăn như thể đã biết trước anh ta sẽ làm như vậy, nên đã điều khiển xe lăn nhanh chóng lùi về sau, cô ta hơi nghiêng đầu sang một bên, tránh né lòng bàn tay anh ta.

“Long Uy, anh đang tự tìm đường chết!” Lời nói của người phụ nữ phát ra từ kế răng.

Chẳng mấy chốc, hơn chục tên vệ sĩ vẫn đang túc trực ở góc căn hầm đều đồng loạt tiến đến và bao vây ba người họ.

Người phụ nữ điều khiển xe lăn từ phía sau vệ sĩ đi đến bậc thang của tầng hầm: “Hãy dạy dỗ những tên không biết trời cao đất dày này một trận, chú ý, đừng gây ra án mạng!”

Sau đó, cô ta nhìn thẳng vào một tên vệ sĩ đi phía sau mình, tên vệ sĩ ngay lập tức bế cô lên và bước lên bậc thang.

Dương Ngọc Cương vác chiếc xe lăn đi theo phía sau bọn họ.

Sau khi người phụ nữ đi lên, cô ta đứng trên đầu cầu thang hét vào mặt ba người họ: “Các người cứ đợi tập đoàn Long Uy và tập đoàn nhà họ Lục bị chính phủ điều tra đi!”

Ba người Long Uy muốn đuổi theo, nhưng đành bất lực khi bị một đám người vây quanh.

“Tổng giám đốc Lục, thế nào? Vận động gân cốt một chút chứ?” Long Uy nhìn Lục Khải Vũ và Khúc Lăng Cường, rồi xoay xoay cổ tay.

Ngay sau đó, ba người họ đánh với mười tên vệ sĩ mặc đồ đen.

Mười phút sau, ba người bọn họ nhẹ nhàng sửa sang lại một chút, quần áo bị rách vài chỗ, nhưng mười mấy tên vệ sĩ đều năm dưới đất rên rỉ.

Long Uy và Lục Khải Vũ đều nhìn về phía Khúc Lăng Cường vẫn đang cầm chân bàn, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Giám đốc Khúc, hôm nay mang theo cậu thật là một quyết định đúng đắn “Chiêu gậy đánh chó của cậu cũng lợi hại thật Đến lúc này rồi nhưng Long Uy vẫn còn có thể hài hước mà đùa cợt.

Khúc Lăng Cường mặt đầy vạch đen, vứt bỏ chân bàn trong tay: “Chủ tịch Long, chiêu thức của tôi không phải là gậy đánh chó, hồi nhỏ tôi từng học chiêu thức gậy Thiếu Lâm ở trường võ thuật!”

Năm đó, sau khi anh ta vì cứu Hoàng Ánh Tuyết mà bị đánh phải nhập viện, cha anh ta đã cố ý gửi anh ta đến trường võ thuật trong kỳ nghỉ hè. Khi kỳ nghỉ kết thúc, bất kể xuân hạ thu đông, ngày nào anh ta cũng tự luyện tập ở khu phố.

Tuy nhiên, kể từ khi đó, anh ta lại không bao giờ đánh nhau nữa.

Sau khi mấy người họ bước ra khỏi tầng hầm của nhà máy, Lục Khải Vũ hỏi Long Uy: “Tiếp theo nên làm gì? Mấy ngày này, bên kia nhất định sẽ canh chừng Dương Ngọc Cương, tránh để cho chúng ta tiếp xúc với ông ta.”

Long Uy đã lường trước mọi việc nên cười nói: “Đừng lo, con của Dương Ngọc Cương đang ở trong tay chúng ta, không sợ ông ta không chủ động tới tìm chúng ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.