9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 806: Chương 806: Con trai em?




Với tư cách là một người đàn ông, Khúc Lăng Cường xuống xe, mở cốp, cho hành lý của Hoàng Ánh Tuyết vào, sau đó mở cửa sau.

“Tuấn Phong bận việc, cậu ấy đưa chìa khóa nhà của hai người cho anh rồi. Anh đưa em đi ăn cơm trước, sau đó đưa em về”

Hoàng Ánh Tuyết gật đầu, không nói chuyện. Mạc Vũ Lý người vừa đứng sau lưng cô luôn lặng lẽ quan sát hai người, đột nhiên thốt lên, “Được ạ, được ạ, đúng lúc con đói rồi, mẹ ơi chúng ta ăn gì đây?”

“Mẹ?” Khúc Lăng Cường mở to mắt, nhìn Mạc Vũ Lý chằm chằm như thể nhìn thấy ma.

“Nó, nó, là con trai em? Đây, đây…”

Hoàng Ánh Tuyết mới đi nước ngoài được hai năm, sao có thể có một đứa con trai lớn như vậy được?

Mạc Vũ Lý đi tới trước mặt Khúc Lăng Cường, ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn anh.

“Ừm, quả thực là đẹp trai và nam tính hơn cậu con. Tuy nhiên vẫn kém hơn con một chút!”

Sau khi bình luận ngắn gọn, cậu bé quay lại nhìn Hoàng Ánh Tuyết.

“Người này trông không giống em trai mẹ! Chẳng lẽ chú ấy là người trong lòng…” Chưa kịp nói hết lời, Hoàng Ánh Tuyết đã che miệng cậu bé lại.

Hoàng Ánh Tuyết khó xử nhìn Khúc Lăng Cường: “Xin lỗi, nó, nó là cháu của chồng cũ của tôi, về nước ở cùng tôi một thời gian. Thằng bé nói năng không suy nghĩ, anh đừng lấy làm lạt Trái tim của Khúc Lăng Cường chợt nhói đau khi nghe thấy hai chữ ‘chồng cữ’.

Anh cụp mắt che giấu cảm xúc: “Ồ, là như vậy à!”

Có vẻ như dù đã ly hôn nhưng cô vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp với chồng cũ. Nếu không thì, nếu giống như Hoàng Tuấn Phong nói cô và chồng cũ đã trở thành kẻ thù của nhau, cô làm sao có thể đưa cháu trai của đối phương trở về nước chứt Có lẽ hai người chỉ tạm thời chia tay nhau!

Trong lòng Ánh Tuyết, có lẽ vẫn nghĩ đến chuyện tái hợp với người đàn ông đó! Nếu không, cô sẽ không cố ý mang đứa trẻ này về nước.

Khúc Lăng Cường cẩn thận đặt chiếc vali mini của Mạc Vũ Lý vào cốp.

Sau khi xe nổ máy, cả anh và Khúc Lăng Cường đều không nói chuyện, không khí trong xe hơi buồn tẻ.

Mạc Vũ Lý lắc đầu, nhìn Khúc Lăng Cường đang lái xe, rồi lại nhìn Hoàng Ánh Tuyết.

Giữa hai người này chắc chắn có gian tình? Không, không phải là gian tình, là một sự hiểu lầm.

Khi còn ở nhà cậu bé đã từng nghe mẹ nói, lý do khiến cậu say rượu và đánh mợ là vì trong lòng mợ luôn nghĩ đến một người đàn ông khác, đôi khi trong mơ mợ sẽ gọi tên người đàn ông đó.

Hơn nữa, mợ luôn phản đối việc cậu mình chạm vào mợ, nên cậu cảm thấy rất chán nản, chỉ khi say mới ra tay.

Chẳng lẽ người đàn ông trong lòng của mợ lại là một người gầy gò đen nhẻm thế này sao?

Nghĩ đến đây, cậu bé cong môi: “Mẹ ơi, ánh mắt của mẹ thật tệ!”

Hoàng Ánh Tuyết ho khan một tiếng, sau đó cẩn thận liếc nhìn Khúc Lăng Cường đang lái xe một cách nghiêm túc.

“Cái đó, Mạc Vũ Lý, con đừng gọi bừa, mợ không phải mẹ con. Con nên gọi mợ là mợi”

Mạc Vũ Lý chớp mắt, nhìn chằm chăm vào khuôn mặt của Khúc Lăng Cường: “Tại sao ạ! Vừa nãy con toàn gọi mẹ là mẹ, mẹ cũng đâu có phản đối đâu ạ! Sao mà sau khi gặp chú này xong mẹ lại không thích nữa rồi!”

“Có phải mẹ sợ chú này hiểu lầm không ạ!”

Hoàng Ánh Tuyết vội vàng bắt lấy tay cậu bé, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Con, con đang nói bừa cái gì vậy! Mợ rõ ràng không phải mẹ con. Sau này không được phép gọi mợ là mẹ nữa, nếu không, mợ không quan tâm đến con nữa”

Mạc Vũ Lý giật mình trước vẻ mặt nghiêm túc của cô, sau đó lại liếc nhìn Khúc Lăng Cường, đột nhiên bắt đâu mếu khóc sướt mướt.

“Huhu, mẹ, mẹ hung dữ với con. Mẹ bảo mẹ đưa con về Hà Thành để ăn món ngon! Sao vừa về đã gặp chú này mẹ lại bắt đầu hung dữ với con rồi. Huhu, con thật đáng thương mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.