9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 836: Chương 836: Đến ăn vạ




Thăng nhóc này rõ ràng đến đây để ăn vạ, là đồ vô lại.

Anh ta tức giận bước ra khỏi tập đoàn Lục thị, cố gắng giải tán đám người ngày càng nhiều đang tụ tập ở cửa.

Thấy có người gọi cảnh sát, anh ta nghiêm khắc trách nhân viên bảo vệ ở cửa.

“Nhìn cái gì đấy! Còn không mau đuổi hết những người này đi cho tôi, thằng nhóc này là tên ăn vạt”

Các nhân viên bảo vệ nhìn nhau, vừa nãy bọn họ đứng ở cửa hình như nhìn thấy tổng giám đốc Ngô đưa tay đẩy đứa trẻ.

Tuy nhiên, bọn họ đều là người làm công, cũng không dám đắc tội Ngô Chính Quang, chỉ có thể cắn răng đi về phía trước xua đuổi đám người.

Mạc Vũ Lý nhìn nhân viên bảo vệ đi tới, cả người đều nhảy dựng lên.

“Mọi người nhìn đi, đây là một công ty xuất sắc ở Hà Thành đấy, đùa cái gì chứ. Bắt nạt kẻ yếu, không trả lại tiền nợ, phá đồ của người khác, lại còn sai bảo vệ tới đàn áp quần chúng”

“Cái này còn ác độc hơn cả xã hội phong kiến! Anh, chị, em, cô, dì chú, bác ơi, bây giờ là ở thế kỷ 21 không phải là xã hội phong kiến, phiền mọi người chia sẻ chuyển tiếp, để nhiều người biết việc này hơn, để cho mọi người nhận ra bộ mặt thật của tập đoàn Lục thị.” Cậu bé càng nói càng mạnh miệng.

Ngay sau đó, nhiều người trong đám đông bắt đầu chuyển tiếp video.

Trán Ngô Chính Quang nổi gân xanh, anh ta đá vào người nhân viên bảo vệ, người bảo vệ đứng đó hét lên.

“Toàn bọn vô dụng!”

Nói xong, anh ta trực tiếp đi tới, xua tay với đám người: “Tránh ra hết đi, nhìn cái gì mà nhìn? Có gì hay mà nhìn”

“Tôi nói cho các người biết, thằng nhóc này là kẻ ăn vạt Tôi không hề có đụng vào nó.”

Tuy nhiên, không ai trong số những người có mặt tin lời anh ta.

Anh ta thấy không ai tin lời giải thích của mình, liền quay đầu đi từng bước một về phía Mạc Vũ Lý.

“Chú, chú muốn làm gì? Muốn giết người diệt khẩu sao?” Mạc Vũ Lý lùi lại cẩn thận, toàn thân lập tức rơi vào trạng thái cảnh giác, sẵn sàng quật ngã Ngô Chính Quang bằng một chiêu bất cứ lúc nào.

Ngô Chính Quang nghiến răng nhìn cậu bé: “Không ngờ Ngô Chính Quang tôi sống hơn 30 tuổi đầu rồi, hôm nay lại rơi vào tay một thằng nhóc như này. Đi, đi nói rõ ràng cho tôi!”

Nói xong, anh ta đưa tay ra chuẩn bị bắt Mạc Vũ Lý.

Nhưng Mạc Vũ Lý từ nhỏ đã học công phu, làm sao có thể để anh ta muốn bắt là bắt được?

Cậu bé đảo mắt, quay đầu lại nhìn cửa lớn của Lục thị rồi rồ ga bỏ chạy.

Vừa chạy vừa la hét lên với giọng nói siêu cao của mình: “Giết người, bớ người ta giết người này, tổng giám đốc Ngô của Nguyệt Tú Media muốn giết người!”

Ngô Chính Quang chạy ở phía sau cậu bé, đã có mấy lần anh ta sắp bắt được cậu bé rồi, nhưng lại không thành công.

Mọi người nhìn một lớn một nhỏ với ánh mắt kinh ngạc, hai người họ bắt đầu chạy xung quanh cửa của Lục thị.

Vài phút sau, Ngô Chính Quang đã khó thở.

Mạc Vũ Lý đứng cách anh ta năm mét, hơi thở đều đều, nhăn nhó ôm lấy cổ họng: “Ôi, tổng giám đốc Ngô, chú còn trẻ và khỏe mà chạy vài vòng cũng không được à. Xem ra đời tư của chú phong phú ghê!”

“Nhưng mà, quá phong phú cũng không tốt cho cơ thể của chú đâu! Sẽ chết sớm”

Sắc mặt Ngô Chính Quang đột nhiên biến thành màu gan lợn, anh ta nghiến răng nghiến lợi đuổi theo. Thề sẽ xé nát miệng đứa trẻ này.

“Ấy ấy ấy, bị cháu đoán trúng tim đen rồi chứ gì, xấu hổ đến mức muốn giết người diệt khẩu!” Mạc Vũ Lý xoay người bỏ chạy, kết quả là đụng phải một cái ôm rắn chắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.