9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 322: Chương 322: Dì Mai thật sự là đàn ông




“Tuy nhiên đây cũng chỉ là nghi ngờ của bọn anh mà thôi và cũng không có bằng chứng, vì vậy chuyện này cũng không được công bố ra bên ngoài.

Bàn tay đang cầm điện thoại của Mạc Hân Hy run lên: “Vậy lời Diệp Lan Chi nói có thể là sự thật?”

“Cũng không loại trừ khả năng này!”

“Vâng, anh Phúc, em hiểu rồi.”

Ngắt điện thoại, cô nhanh chóng đứng dậy, tắm rửa và thay quần áo rồi đi xuống cầu thang.

Trời bên ngoài đầy mây và có nhiều gió, thời tiết vào sáng sớm cũng không quá nóng. Lục Khải Vũ đang dắt bọn trẻ đi ra vườn rau sau nhà nhổ cỏ, tưới nước.

Bởi vì sắp đến ngày tổ chức đám cưới nên mẹ Lục và bà cụ Lục đã ra ngoài từ sáng sớm để bàn bạc cụ thể chi tiết với người của công ty tổ chức đám cưới.

Tất cả mọi người đều yêu thương cô nên từ sáng đến giờ không ai đến đánh thức cô. Thấy cô xuống lầu, chị Lý nhanh chóng mang bữa sáng đã chuẩn bị ra.

“Chủ tịch Lục dặn tôi hâm nóng bữa sáng cho mợ, nói là sau khi mợ ngủ dậy nhất định sẽ đói.” Sau khi trải qua khoảng thời gian chung sống, thấy Mạc Hân Hy không hề tỏ ra kiêu căng mà lại rất bình dị, gần gũi nên trong lòng chị Lý rất thích cô.

“Cảm ơn!” Trong lòng Mạc Hân Hy có việc lo lắng nên nhanh chóng ăn xong bát cháo và trứng gà trước mặt.

“Tổng giám sát Lam, hôm nay là chủ nhật không vội vàng gì, sao mợ ăn nhanh thế? Cẩn thận sặc đấy” Chị Lý cười nói.

“Tôi đang vội, có việc bận phải đi ra ngoài!” Cô đứng dậy lau miệng.

Đúng lúc đó Lục Khải Vũ cũng đi vào nhà, nghe xong liền lấy làm lạ hỏi: “Đi đâu vậy? Hôm nay tài xế Mãnh nghỉ ngơi rồi, anh đưa em đi!”

“Bọn nhỏ thì sao?” Bốn đứa nhỏ đang ở nhà, nếu không có người lớn có lẽ sẽ quậy đến lật nóc mất.

“Không sao, trong nhà có người trông trẻ mà! Hơn nữa mẹ và bà sắp về rồi, em đợi anh một lát, anh đi thay quần áo đã.” Lục Khải Vũ không cho cô từ chối, nhanh chân đi lên lầu.

Mạc Hân Hy nghĩ một hồi cảm thấy Lục Khải Vũ cũng là bố của bọn trẻ nên biết cần biết chuyện này, vì vậy sau khi lên xe, cô nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra. Đôi mắt sáng và đẹp của Lục Khải Vũ dừng lại một lát: “Diệp Lan Chi chắc chắn rằng dì Mai có tất cả hồ sơ buôn bán trẻ em trong tay sao?” Anh hơi hoài nghi chuyện này.

“Khó mà nói được, nhưng anh Duy Phúc nói cảnh sát cũng nghi ngờ dì Mai mà họ đã bắt được là giả” Trong lòng cô rất bối rối và lo âu.

“Được rồi, chúng ta đừng nghĩ nhiều về chuyện đó. Hỏi Diệp Lan Chi xong thì tự nhiên chúng ta sẽ biết thôi. Nhìn thấy cô đang siết chặt bàn tay, vô cùng căng thẳng, Lục

Khải Vũ an ủi cô.

Hai người nhanh chóng đến nơi ở của Diệp Lan Chi. Sau khi hai người đi lên lầu, bảo mẫu mở cửa.

Diệp Lan Chi đang ngồi trên ghế sô pha ăn hạt dưa và xem TV, dáng vẻ thoải mái và nhàn nhã.

Nhìn thấy bọn họ, cô ta cũng không đứng dậy mà nhưởng mày nhìn thoáng qua phía sau bọn họ: “Đến nhanh thế? Cậu hai nhà họ Lục đâu? Không đi cùng các người à?”

“Việc của đứa trẻ không liên quan gì đến Khải Dã, sao nó phải đến đây?” Lục Khải Vũ bước đến trước mặt cô ta, nhìn cô ta chằm chằm.

“Nói đi, chuyện dì Mai rốt cuộc là sao đây?” Anh hỏi thẳng.

Diệp Lan Chi ném vỏ hạt dưa trong tay vào thùng rác, phủi tay: “Năm đó tôi từng gặp dì Mai, đó thật sự là đàn ông, lấy thân phận dì Mai là do hắn ta cố ý muốn gây nhầm lẫn cho cảnh sát thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.