9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 827: Chương 827: Điều này là không thể




Lục Khải Dã lúc này vẫn không thể tin cậu bé trước mặt mình không phải là Mạc Vũ Lý.

“Cháu thật sự không phải Mạc Vũ Lý? Điều này là không thể?”

Mạc Vũ Lý trở nên có chút nóng nảy: Có phải các chú cố ý kiếm cớ không muốn mất tiền đúng không! Cháu đã nói rồi, cháu không phải Mạc Vũ Lý, không phải Mạc Vũ Lý, sao các chú lại không tin chứ!”

“Mạc Vũ Lý là ai, tương lai là người nhà Mộ Dung, nếu cậu ấy đến Hà Thành, chẳng lẽ sẽ không bùng nổ toàn bộ thành phố sao?”

“Còn nữa, cậu ấy từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, làm sao có thể đến ăn những quán ăn không vệ sinh như này được.”

“Liệu cậu ấy có cảm thấy đau khổ vì vài xiên nướng này không, yêu cầu các chú bồi thường cho à?”

Cậu bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hỏi lại anh em Lục Khải Vũ.

Lục Khải Dã muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lục Khải Vũ ngăn lại: “Khải Dã, cậu bé nói cũng có lý. Mạc Vũ Lý không thể im hơi lặng tiếng xuất hiện ở Hà Thành được.”

Sau đó, anh nhìn vào những xiên que trên mặt đất hỏi: “Cháu định để các chú mua cho cháu thêm mười xiên nữa?

Hay là bồi thường tiền?”

“Cái này?”

Đôi mắt đào hoa của Mạc Vũ Lý đảo qua mấy vòng, hai chú này tựa hồ rất giàu có, dáng vẻ rất dễ lừa. Mặc dù mình đến Hà Thành có mang theo thẻ ngân hàng nhưng việc rút tiền quá phiền phức.

Ba trăm nghìn vừa nãy cậu bé mua thịt xiên là ông bà Hoàng nhìn thấy mình ngoan ngoãn đáng yêu nên lén cho mình tiền tiêu vặt!

Sau khi mua mười xiên thịt nướng, trong túi cậu bé không còn bao nhiêu.

Sau khi hạ quyết tâm, cậu bé đưa một ngón tay về phía họ.

“Ba trăm nghìn đồng sao? Bạn nhỏ à, mười xiên nhiều nhất cũng chỉ có mấy chục nghìn đồng. Cháu cũng xấu xa quá đó!”

Lúc này, nhìn thấy hành vi của cậu bé, Lục Khải Dã cuối cùng cũng tin cậu bé không phải là Mạc Vũ Lý.

Sao nhí đình đám quốc tế lại có thể keo kiệt và nghịch ngợm như này à?

Mạc Vũ Lý nhìn bọn họ và lắc đầi nghìn, mà là một triệu đồng”

“Một triệu đồng?” Không chỉ có Lục Khải Dã sửng sốt, ngay cả Lục Khải Vũ cũng không khỏi nhíu mày.

“Không phải là ba trăm Mạc Vũ Lý gật đầu khẳng định: “Đúng, một triệu đồng”

Nói xong, thấy vẻ mặt sững sờ của hai người họ. Cậu bé giải thích và nói thêm: “Mười xiên thịt nướng, tất nhiên không đáng tiền. Một triệu đồng này bao gồm chỉ phí thịt nướng, phí vất vả của cháu, phí bồi thường, còn có phí tổn thất tinh thần.”

“Phí vất vả? Phí bồi thường? Cháu còn nhỏ như vậy mà lại lén người trong nhà đi ăn thịt nướng, sao lại vất vả được? Còn có phí bồi thường thì tính toán thế nào?” Lục Khải Vũ nhìn cậu bé chằm chằm.

Đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ không ngờ lại tính toán giỏi như vậy, rõ ràng là muốn lừa bịp bọn họ.

Mạc Vũ Lý nhìn anh, chớp chớp đôi mắt đào hoa: “Chú cũng nói rồi đó, cháu lén người nhà chạy đi ăn thịt nướng.

Cháu đương nhiên không dám đi taxi, cũng không dám trắng trợn mà đi, cháu là dựa vào sức lực yếu ớt của mình từng bước từng bước chạy đến đây”

“Nhà cháu ở bên kia bên kia tiểu khu, cách đây hai trạm dừng xe! Chú nói xem có vất vả hay không?”

“Còn nữa, vừa rồi chú ấy đột nhiên lao ra kéo cháu, toàn bộ thịt nướng của cháu đều rơi xuống đất, cháu hoảng sợ vô cùng, chú phải phải trả phí tổn thất tinh thần cho cháu đúng chứt”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.