9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 878: Chương 878: Đói bụng




Trong quá trình thảo luận, Long Uy càng khâm phục Mạc Hân Hy hơn, cuối cùng anh ta cũng biết sự cơ trí của Long Thiên là đến từ đâu, rõ ràng là di truyền từ người mẹ Mạc Hân Hy của cậu mà.

Sau khi thành công thỏa thuận với Mạc Hân Hy, Long Uy tràn đầy tự tin rời khỏi công ty Chân Thành.

Mạc Hân Hy vươn vai đứng dậy khỏi ghế, cảm giác miệng vết thương có hơi đau nhức.

Lý Lộc Duy đứng ở bên cạnh cô, bụng cũng không chịu thua kém “ùng ục” vang lên.

“Ai đói bụng thế nhỉ?” Mạc Hân Hy cười nói.

Lý Lộc Duy khuông vui lườm cô một cái, chỉ đồng hồ trên tường: “Bà chủ, em nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, buổi sáng vì đi đón em, đến cơm anh cũng chưa kịp ăn có được không?”

Mạc Hân Hy ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thế mà đã hơn mười hai giờ rồi “A, Tô Cẩm?”

Bọn họ đến công ty là đi họp luôn, sau đó lại đi thảo luận phương án với Long Uy, cứ như vậy không biết đã trôi qua bốn giờ từ lúc nào, Tô Cẩm chờ ở ngoài nhất định là sốt ruột rồi.

“Đúng rồi, sao anh lại quên mất Tô Cẩm rồi”

Nói xong, Lý Lộc Duy lập tức quay đầu chạy về phía thang máy.

Sau khi bọn họ đi xuống thì lập tức gọi điện thoại cho Tô Cẩm, chỉ là gọi mãi cũng không thấy Tô Cẩm nghe máy.

“Sao không ai nghe máy, một cô gái như cô ấy, ở Hà Thành xa lạ không quen biết ai, liệu có xảy ra chuyện gì không?”

Bọn họ tìm quanh thư viện gần đó một lần nhưng không thấy bóng dáng Tô Cẩm ở đâu.

Lý Lộc Duy gấp đến mức xoay quanh.

Mạc Hân Hy lườm anh ấy một cái: “Anh câm miệng cho em. Nói thế nào Tô Cẩm cũng là sinh viên, ban ngày ban mặt có thể xảy ra chuyện gì?

“Đi, phía trước có cái siêu thị, nói không chừng cô ấy và siêu thị đấy!

Hai người bọn họ vội vã đi vào siêu thị ở gần Chân Thành, từ rất xa đã thấy cửa siêu thị chật ních người.

Lúc đến gần, nghe được tiếng cãi nhau mơ hồ, kèm theo tiếng khóc của một cô gái.

“Tô Cẩm sao?”

Nghe được tiếng con gái khóc, sắc mặt Lý Lộc Duy thay đổi, bước lên hai ba bước, đẩy đám người phía trước ra rồi đi vào.

Mạc Hân Hy cũng chạy nhanh theo sau anh ấy, đi đến trung tâm đám đông.

‘Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ôm một con chó trắng, bà ta đang mắng chửi Tô Cẩm liên tục.

Quần áo Tô Cẩm bị xé rách hỗn loạn, di động bị ném dưới mặt đất.

Chẳng trách vừa rồi bọn họ gọi điện thoại cho Tô Cẩm mà mãi không được! Thì ra là điện thoại bị người này đập vỡ.

“Mày nhìn cái dáng nghèo kiết hủ lậu của mày, vậy mà cũng dám dùng chân đá Hàm Hàm của tao. Tao đánh mày mấy cái thì đã sao?”

Người phụ nữ trung niên kia không có ý định buông tha, bà ta còn định tiến lên đánh Tô Cẩm.

Lý Lộc Duy nhanh chân bước tới nắm lấy tay người phụ nữ béo này, trợn mắt nói: “Làm gì? Hôm nay bà thử đụng đến cô ấy một lần xem!”

Mạc Hân Hy cũng bước nhanh tới, kéo Tô Cẩm đến bên cạnh mình, có lẽ Tô Cẩm vừa bị bà ta đánh, trên má trắng nõn có hơi sưng đỏ.

“Tô Cẩm, có chuyện gì thế?” Mạc Hân Hy kìm nén tức giận trong lòng.

Dù là xuất phát từ nguyên nhân gì, đối phương đã đánh Tô Cẩm như vậy, tô tuyệt đối sẽ không nuốt trôi cục tức này.

Tuy nhiên, trước khi ra tay, cô cần phải biết chuyện gì đã xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.