9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 781: Chương 781: Đứa con ngoan ngoãn của anh vì sao lại chịu nhiều đau khổ như thế




Nhìn thấy bộ dạng này của cậu bé trong lòng Lục Khải Vũ như bị dao cất, đau đớn khủng khiếp.

Nhất định là đứa bé này cho rằng bọn họ cũng không biết chuyện nó bị trúng độc, muốn tự chịu đựng một mình!

Tuổi còn nhỏ mà đã độc lập, nhẫn nhịn, mấy năm nay không biết nó sống ở nhà họ Long như thế nào.

Xe rất nhanh đã đi đến biệt thự của nhà họ Lục.

Bà cụ nhà họ Lục đã sai thím Vân chuẩn bị bữa tối từ sớm.

Nhìn thấy ba đứa chất trai đến bà vui mừng ôm cả ba đứa vào lòng, thế nào cũng không chịu buông tay.

Trên bàn cơm, bà gắp đồ ăn cho Long Thiên: “Tiểu Thiên, cháu gây quá, ngoan, phải ăn nhiều hơn nữa!”

“Cám ơn cụ ạ!” Long Thiên cúi đầu, phong cách khác hẳn ngày thường, liên tục ăn những miếng cơm thật to.

Mạc Minh Húc cảm thấy kỳ lạ, chê cười cậu: “Long Thiên, em bị Long Bách lây bệnh à, sao lại cũng bắt đầu ăn miếng to như vậy, chẳng còn hình tượng gì cả “

Long Thiên nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ và bà cụ, cười ngượng ngùng: “Tại vì cụ làm cơm ăn ngon quái”

Bà cụ nghe thấy lời Long Thiên nói thì cười cực kỳ vui vẻ: “Trừ đĩa rau này là cụ làm thì còn lại đều là thím Vân nấu. Cụ cũng không dám đoạt công lao của thím Vân đâu”

Thím Vân ở bên cạnh nghe bà chủ khích lệ thì cũng vui vẻ nở nụ cười: “Cậu Long Thiên thích ăn thì mỗi ngày tôi đều làm mang qua cho cậu!”

“Không cần đâu ạ. Cháu thích ăn đồ ăn mẹ làm!” Long Thiên cúi đầu nhỏ giọng nói Thím Vân đang cao hứng lặng người mất một lúc, rồi lập tức vừa cười vừa nói: “Cậu chủ nhỏ nói rất đúng, tay nghề nấu nướng của cô chủ đúng là số một”

Sau bữa tối Lục Khải Vũ lập tức dẫn ba đứa nhỏ đi ra phòng thí nghiệm ở sân sau.

Thuốc giải tài xế Mãnh mang về để ở bên trong.

Lư Tử Tín cẩn thận kiểm tra cả nửa ngày, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ ngày càng trầm trọng “Làm sao vậy? Là giả à?”

Nhìn thấy vẻ mặt cậu bé, tâm trạng Lục Khải Vũ như rơi xuống vực thẩm trong nháy mắt.

Long Thiên cũng không tự giác được lui dần về phía sau Tử Tín xoay người, vô cùng tiếc nuối nhìn Lục Khải Vũ: “Bố, cái này này căn bản không phải là thuốc giải, chỉ là một ít đạm, nước muối khoáng và vitamin mà thôi.”

“Long Minh Huệ quả nhiên tâm kế thâm sâu!” Lục Khải Vũ nắm chặt nằm tay, xoay người bước ra ngoài.

Anh định lập tức đi tìm Long Minh Huệ tính sổ, ép cô ta giao ra thuốc giải thật.

“Bố ơi” Long Thiên lại kéo tay anh lại.

“Làm sao vậy?” Anh quay đầu nhìn cậu con trai gầy yếu, trong lòng lại chua xót đau đón.

“Con đã từng nói chuyện với Tử Tín, cũng nhờ người ta đi điều tra, thật ra Long Minh Huệ không hề có thuốc giải trong tay!” Lúc này Long Thiên cực kỳ bình tĩnh, giống như là thuốc giải không hề liên quan gì đến cậu bé.

Lục Khải Vũ bước từng bước lùi về phía sau, như là đã chịu đả kích quá lớn: “Không có thuốc giải? Làm sao có thể?”

Con của anh, đứa nhỏ ngoan ngoãn của anh, đứa con trai thứ năm điềm tĩnh của anh, người nối nghiệp tương lai của nhà họ Lục, từ nhỏ nó đã chịu khổ nhiều như vậy, gặp nhiều trắc trở như vậy, vì sao ông trời vẫn không chịu buông tha cho thẳng bé.

“Bố ơi, mấu chốt của tất cả vấn đề là nhân viên nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải, Vương Kỳ” Long Thiên giải thích thêm.

“Vương Kỳ?” Lục Khải Vũ nhăn mày.

Tử Tín tiếp lời Long Thiên, giải thích cho anh: “Vương Kỳ là đàn em học cùng trường của mẹ con, năm đó cô ta được nhà họ Mộ trả lương cao để đưa về công ty. Thành quả nghiên cứu của cô ta là sao chép của mẹ con”

“Sao chép của mẹ con?” Trong ánh mắt thất vọng của Lục Khải Vũ lại tràn ngập hi vọng.

“Tử Tín, con có thể nghiên cứu ra thuốc giải không?” Anh phó thác tia hi vọng cuối cùng lên người Tử Tín.

Tử Tín suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Con có thể thử xem, nhưng con cũng không dám cam đoan. Con cần máu của Hữu Sinh để làm thí nghiệm!”

“Được, ngày mai bố sẽ phái người đi lấy máu của Hữu Sinh về cho con!” Anh nhìn thoáng qua Long Thiên, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện thằng bé bị trúng độc.

Mạc Minh Húc nghỉ ngờ hỏi anh: “Bố ơi, ngày mai là thứ ba, Tử Tín còn phải đến trường!”

“Bố sẽ gặp giáo viên xin cho Tử Tín nghỉ học, để cho thằng bé có thể yên tâm ở nhà nghiên cứu thuốc giải dược, dù sao chuyện này cũng liên quan đến tính mạng con người, con thấy có đúng không Tử Tín?” Sau khi nói xong anh mới trưng cầu ý kiến của Tử Tín.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.