9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 382: Chương 382: Gặp Tôn Hữu Tài




“Mấy người tìm ai?” Người phụ nữ này nhíu mày, có chút để phòng mấy người Lục Khải Vũ.

Thanh Hoa đi đến bên cạnh Quế Dao rồi nói: “Quế Dao, cậu ta là con của Lục Đình Khâm, từ Hà Thành đến đây tìm ông cụ nhà các chị”

Không biết có phải là Lục Khải Vũ nhạy cảm hay không, nhưng hình như khi người phụ nữ kia biết được thân phận của anh thì hết sức hoảng hốt.

“Vậy, vậy mấy cô cậu đã biết rồi sao?” Câu nói của Quế Dao khiến cho Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy đều cảm thấy khó hiểu.

Lục Khải Vũ ngây người một lúc, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác lo lắng. Mấy ngày trước bà nội đã điện thoại cho Tôn Hữu Tài, hình như bà ấy đã kể sơ qua rồi, Quế Dao này chắc là người nhà của Tôn Hữu Tài, mà nhìn vẻ mặt bây giờ của Quế Dao, không lẽ Tứ Bảo đã xảy ra chuyện gì? “Có phải đứa bé đã xảy ra chuyện gì không?” Giọng điệu nói chuyện của Lục Khải Vũ cũng thay đổi.

“Đứa bé? Đến chuyện đứa bé các cậu cũng biết rồi sao?” Quế Dao sợ đến nỗi lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã nhào trên mặt đất.

“Đứa bé bị sao vậy?” Vừa nghe đến chuyện của đứa bé, Mạc Hân Hy kéo lấy cánh tay của Quế Dạo.

Quế Dao còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói già nua ở phía sau hay người họ vọng tới.

“Có khách tới nhà sao?”

Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy quay đầu lại, nhìn thấy một ông cụ tóc hoa râm, mặc một chiếc áo may ô màu xám đang đứng ở cửa, nhìn bọn họ với vẻ mặt nghi hoặc

Nhìn thấy Lục Khải Vũ, ông đưa bàn tay của mình lên mặt của Lục Khải Vũ rồi nói với vẻ xúc động: “Cháu, cháu là con trai của Lục Đình Khâm đúng không? Nhìn cháu rất giống bố cháu lúc trẻ ”

Lục Khải Vũ không chắc lắm hỏi: “Ông Tôn ạ?”

Tôn Hữu Tài vui vẻ giữ chặt tay anh và nói: “Chà, các cháu tới nhanh quá, ông còn tưởng phải đợi các cháu thêm nửa tháng nữa cơ đấy.” Tôn Hữu Tài kéo tay Lục Khải Vũ: “Đi thôi, vào nhà rồi nói chuyện, ngoài này nóng lắm.”

Quế Dao thấy như vậy thì chạy nhanh vào kéo rèm lên để bọn họ vào nhà, nói: “Để tôi đi lấy cho mọi người ít nước.”

Nói xong thì Quế Dao quay người đi ra.

Sau khi đi ra, bà ấy nắm chặt lấy Thanh Hoa, gương mặt có vẻ lo lắng: “Lẽ nào con của ông ấy biết thật rồi? Phải làm thế nào bây giờ?”

Thanh Hoa thở dài: “Chuyện này không thể giấu được, sớm muộn gì người nhà họ cũng sẽ biết cả thôi.”

Quế Dao sốt ruột chà chà bàn tay: “Ài! Chị của tôi đúng là số khổ mà, người nhà họ Lục mà biết thì không biết sẽ làm lớn chuyện đến mức nào, chị tôi đã lớn tuổi rồi mà còn mắc căn bệnh khủng khiếp đó nữa, làm sao đây!”

Thanh Hoa thấy Quế Dao lo lắng quá bèn an ủi bà ấy “Trước tiên chị cứ bình tĩnh đã, đừng hoảng hốt, chuyện này vẫn còn chưa chắc chắn mà! Chị cứ đợi xem bọn họ sẽ nói như thế nào, cùng lắm thì bảo chị của chị trả lại tiền cho người ta là được.”

“Nhưng mà người đó còn hứa hẹn sẽ tìm cho Tô Cẩm một công việc ở Hà Thành nữa. Nhà chị tôi chỉ có hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, Tô Cẩm là tất cả hy vọng của chị tôi! Ước nguyện cả đời chị ấy chính là Tô Cẩm sẽ thoát được cuộc sống nông thôn, có thể đến thành phố sinh sống.” Quế Dao nói xong, không nhịn được mà bật khóc.

Lúc này, Tô Hữu Tài ở trong phòng gọi vọng ra: “Quế Dao, sao đi lấy trà mà lâu vậy!”

“Vâng, con đến ngay đây”

Trả lời rồi, Quế Dao đi tới phòng bếp, Thanh Hoa vỗ vỗ vào tay của bà ấy rồi thở dài: “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, kệ nó đi! Chị cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, cứ nghe thử xem con của anh ấy nói gì cái đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.