9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 615: Chương 615: Là một người đàn ông chúng ta cần phải rộng lượng một chút




Mạc Minh Húc nâng cao giọng lên: “Bố mẹ không cho phép em ăn sô-cô-la!”

Nhưng vào lúc này thì Mạc Hân Hy đẩy cửa bước vào, đúng lúc nghe thấy giọng nói của con trai, trong nháy mắt cau mày lại: “Nhiên Nhiên lại muốn ăn sô-cô-la sao?”

Cơ thể của cô bởi vì sự cố tối hôm qua giờ vẫn còn chưa hoàn toàn hồi phục, hôm nay lại cùng với Lục Khải Vũ đi tìm Long Anh Nguyên, lúc này khắp cả người đều đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

“Mẹ ơi”

“Mẹ”

“Hân Hy, con về rồi đấy à”

Mấy đứa trẻ trong nháy mắt đều chạy đến ôm lấy cô.

Mẹ Lục cũng đi ra từ trong phòng bếp, trên người vẫn đang mặc tạp đề, Tử Tín nhìn thấy cô cũng chạy từ ban công đến trước mặt cô, bố Lục cũng đi đến phòng khách.

“Thế nào rồi? Việc ở công ty giải quyết ra sao rồi?” Ông đã tìm hiểu một chút tình hình thông qua tin tức thời sự, thế nhưng ông không hề lo lắng, bởi vì ông rất có lòng tin với năng lực của con trai cả nhà mình.

“Cơ bản đã tạm ổn rồi ạ, trong buổi họp báo ngày mai sẽ đưa tất cả chân tướng ra ngoài ánh sáng” Nói xong, cô kéo bọn trẻ đến trước sô-pha ngồi xuống.

Hôm nay, cô cảm thấy thật sự rất mệt mỏi.

“Vậy là tốt! Vậy là tốt rồi”

Nói xong, bố Lục nhìn thấy Tử Tín ở bên người cô, có chút oán trách không vui: “Tử Tín là đứa bé thứ ba nhà chúng ta, tại sao các con không nói cho bố với mẹ của con biết chứ?”

Mạc Hân Hy đã sớm dự đoán được để cho bố chồng đi đến trường học, bọn họ nhất định sẽ biết Tử Tín, đang nghĩ tới muốn giải thích thì Lư Tử Tín lại cướp lời trước mặt cô.

“Ông nội ơi, bố với mẹ trước đây hoàn toàn không biết về thân phận của cháu, bọn họ cũng chỉ mới biết được vào ngày hôm qua, còn chưa kịp nói cho ông bà thì đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện rồi. Ông đừng trách mẹ của con.”

Bố Lục bị biểu cảm nghiêm túc của cậu bé chọc cho buồn cười, ông giơ tay ra kéo cậu bé lại: “Tử Tín thật là một đứa bé ngoan, là do ông không biết tình hình, không nên oán trách bố mẹ của cháu. Ông nội sai rồi”

Lúc này, Lục Khải Vũ đã bưng thức ăn lên phòng ăn: “Cơm nấu xong rồi, mọi người đến ăn cơm thôi!”

Mấy đứa trẻ kéo Mạc Hân Hy đến phòng ăn ngồi xuống, chỉ có điều cô không nhìn thấy Long Thiên, Long Bách với Liễu Thanh Y.

“Long Bách, Long Thiên với Thanh Y đâu?”

Cô có chút tò mò hỏi.

“Cô Thanh Y có chút không thoải mái, đã về phòng đối diện đi ngủ rồi ạ. Long Bách với Long Thiên nói rằng mấy ngày này tạm thời không sang đây ăn cơm nữa” Mạc Minh Húc phát hiện sắc mặt của mẹ rất không tốt, thành thật giải thích.

“Thanh Y không thoải mái? Làm sao vậy?”

Cô vẫn còn chưa cảm nhận được sự khác thường của Long Bách với Long Thiên từ trong lời nói của con trai Mẹ Lục đưa bát cháo đưa tới trước mặt cô, cười lên một cách thần bí: “Mẹ thấy cô ấy tám mươi phần trăm là có thai rồi!”

“Cái gì?” Mạc Hân Hy kinh ngạc đến nỗi chiếc đôi đũa trong tay rơi xuống đất.

Bố Lục trừng mắt nhìn vợ một cái: “Đừng nói linh tinh, tôi đã nghe Nhiên Nhiên nói người ta vẫn còn chưa kết hôn đâu!”

Mẹ Lục không tỏ ra yếu thế, phản bác lại: “Chưa kết hôn thì không thể có bạn trai à? Ông cho rằng bây giờ vẫn còn là ba mươi năm trước sao, ông già lạc hậu!”

“Bà nói ai là ông già lạc hậu cơ!”

Bố Lục thở phì phì nhìn chảm chăm mẹ Lục, nhìn bộ dạng của hai người lại sắp bắt đầu cãi nhau rồi.

Lư Tử Tín với Mạc Minh Húc vội vàng đứng lên hòa giải.

“Ông nội, ông đừng tức giận mà, bà nội cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, là một người đàn ông chúng ta cần phải rộng lượng một chút!” Tử Tín kéo lấy tay bố Lục, giọng nói ấm áp mềm dẻo.

Lửa giận trong lòng bố Lục ở trước mắt cháu trai tài năng của mình trong nháy mắt đã biến mất không còn chút tung tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.