9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 506: Chương 506: Liệu cô ấy có phải mẹ cháu không




Khúc Lăng Cường nhìn gương mặt nhỏ của cậu bé ngày càng hồng hào trơn bóng, trong lòng rất vui mừng.

Sau khi ăn xong bữa tối, Lư Tử Tín gọi anh ta lại: “Cậu ơi, cháu có việc này muốn nhờ cậu giúp!”

Khúc Lăng Cường nhếch lông mày nhìn cậu bé: “Chuyện gì vậy? Cặp sách, đồ dùng cần thiết khi đi học, cậu đã chuẩn bị tốt cho cháu cả rồi Không cần lo lắng.”

Lư Tử Tín lắc lắc đầu: “Cái cháu muốn nói không phải cái này”

Cậu bé xoay người về phòng của mình, lấy ra một phong thư đưa qua: “Cậu ơi, ngày mai xin cậu giúp cháu gửi cái này cho trung tâm xét nghiệm ADN”

Trong ánh mắt của Khúc Lăng Cường xẹt qua một tia kinh ngạc: “Đây là cái gì? Cháu tìm thấy bố mẹ ruột của cháu rồi sao?”

“Chưa, đây là hôm nay cháu lợi dụng lúc Long Bách không chú ý tìm được sợi tóc từ trên người cậu ấy. Tuối tác của bọn cháu xấp xi, diện mạo cũng tương đương nhau, cháu có chút hoài nghỉ.

Cậu, cậu giúp cháu nhé!”

Khúc Lăng Cường lại càng kinh ngạc: “Ý của cháu là, Long Bách với Long Thiên có thể là anh em ruột của cháu sao?”

“Cái này cháu vẫn chưa xác định được, phải đợi có kết quả giám định mới được!”

“Được, ngày mai cậu sẽ đi làm giúp cháu, kết quả giám định nhanh nhất là ba tiếng sau sẽ có!”

Trong giọng nói của Khúc Lăng Cường có chút kích động.

Nếu như Long Bách và Long Thiên là anh em ruột của Lư Tử Tín, vậy thì sau này sẽ không còn ai lại dám bắt nạt Tử Tín nữa rồi.

Lư Tử Tín nhìn chäm chằm anh ta, nghĩ một lúc lại hỏi: “Cậu ơi, cháu nghe nói khoảng thời gian trước lúc cháu nằm viện, có người hiến máu cho cháu phải không ạ?”

“Đúng vậy, là vợ của tổng giám đốc Lục, cậu lúc đó còn rất bất ngờ, dù sao thì nhà họ Lục với Lư Bạch Khởi trước đây cũng đối địch nhau, cô ấy có thể vì cháu mà hiến máu thật sự là năm ngoài dự liệu của cậu”

“Vậy sao?” Lư Tử Tín cúi thấp đầu, có chút đăm chiêu, nửa ngày mới ngẩng đầu lên: “Cậu ơi, cậu nói xem liệu cô ấy có phải mẹ ruột của cháu không?”

Khúc Lăng Cường sửng sốt một chút, lập tức cười lên, sờ chiếc đầu nhỏ của Lư Tử Tín: “Tử Tín, cậu biết cháu rất muốn sớm có thể tìm được bố mẹ ruột của mình, nhưng mà trên thế giới này những người có nhóm máu giống nhau rất nhiều, lẽ nào cháu đều hoài nghỉ bọn họ là bố mẹ của cháu sao?”

“Còn có, bà chủ Lục năm đó sinh tư, nếu như cháu với Long Bách và Long Thiên là anh em ruột, vây thì có nghĩ là năm đó cô ấy sinh bảy rồi, cháu cảm thấy điều này có khả năng không?”

Lư Tử Tín nghiêng nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ: “Cậu ơi, xét từ góc độ y học mà nói, điều này có khả năng tôn tại mà, năm 1994, ở nước Mỹ đã từng có một sản phụ hạ sinh mười bảy em bé, mười hai bé trai, năm bé gái”

Khúc Lăng Cường giơ tay lên ra hiệu ngừng lại: “Tử Tín, cháu cảm thấy với vóc dáng của bà chủ Lục hiện tại có giống như đã sinh bảy không?”

Nói xong, anh ta có chút đau lòng ôm lấy Lư.

Tử Tín ngồi lên trên đùi mình: “Tử Tín à, cậu biết cháu rất nhớ bố mẹ ruột của cháu, nhưng mà chuyện này không thể vội vàng được, chúng ta cần phải chậm rãi đến, chậm rãi tìm”

Lư Tử Tín cúi thấp đầu, gương mặt nhỏ có chút mất mát: “Nhưng mà cậu ơi, cháu rất thích mẹ của em Vũ Tuệ, cũng rất thích em Vũ Tuệ.

Nhìn thấy bọn họ cháu liền cảm thấy rất thân thiết”

Khúc Lãng Cường vò mái đầu nhỏ của cậu bé: “Cậu đồng ý với cháu nhất định sẽ nghĩ biện pháp để giúp cháu sớm tìm được bố mẹ có được.

không nào? Chúng ta bây giờ không cần suy nghĩ quá nhiều như vậy nữa, ngày mai trước tiên đi xác nhận một chút xem Long Bách với Long Thiên rốt cuộc có phải anh em ruột của cháu không đã rồi tính tiếp”

Lư Tử Tín nghe lời gật gật đầu: “Vâng, cháu nghe lời cậu”

Khúc Lăng Cường vui mừng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Ngày mai cậu vẫn còn phải đi làm, cháu muốn cùng cậu đến công ty hay là ở nhà một mình nào?”

Lư Tử Tín suy nghĩ, rất quan tâm nói: “Cậu cứ đi làm đi, ngày lai cháu sẽ tự ở nhà một mình. Có thời gian rắnh cháu muốn đến tòa nhà số một tìm Long Bách với Long Thiên chơi, có được không Ba “Vậy được rồ ¡, nhớ cất kỹ điện thoại nhé. Buổi trưa cậu sẽ về nấu cơm cho chát “Cảm ơn cậu ạt” Lư Tử Tín ôm chầm lấy cổ của Khúc Lăng Cường, hôn lên mặt của anh ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.