9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 360: Chương 360: Lý Mộc Tháp tới nhà họ Lục




Cả mẹ Lục và bà cụ Lục đều thích đứa trẻ hiểu chuyện và biết bảo đáp ơn nghĩa này. Mẹ Lục kéo bàn tay nhỏ bé của cậu: “Cháu tên là Lý

Mộc Tháp à? Năm nay cháu mấy tuổi rồi?”

“Dì à, cháu sắp bảy tuổi rồi.” Mặc dù mẹ Lục đã ngoài năm mươi tuổi nhưng vì được chăm sóc tốt nên trông còn trẻ hơn cả Triệu Hồng, vì vậy Mộc Tháp bé nhỏ mới ngây thơ gọi bà ta là “dì”.

Mẹ Lục được cậu bé gọi như vậy thì vô cùng vui vẻ: “Cậu bé này, cái miệng nhỏ của cháu thật là ngọt đấy nhé! Ngoan quá, đúng là hiểu chuyện.” Bố Lục ở sau lưng bà ta hừ lạnh một tiếng rồi vô tình chọc ngoáy: “Cháu không nên gọi bà ấy là dì mà nên gọi là bà. Cháu nhìn thử xem, cháu trai của ông bà cũng lớn bằng cháu vậy”

Vừa nói, bố Lục vừa kéo Mạc Minh Húc đến bên cạnh mình.

Mạc Minh Húc tự nhiên hào phóng đưa tay ra: “Chào em, anh là Mạc Minh Húc.”

Lý Mộc Tháp do dự một chút, nhìn bố mẹ mình bằng ánh mắt chần chừ rồi mới cẩn thận đưa tay ra: “Em, em là

Lý Mộc Tháp.”

Cậu bé này trông thật sáng sủa đẹp trai lại còn có khí chất, hơn nữa cũng rất lễ phép, không hề giống với đám bạn ở nông thôn bọn họ. Lúc đối diện với Mạc Minh Húc, trong lòng Lý Mộc Tháp cũng có một chút tự ti.

“Sau này nếu em đến nhà anh ở rồi, chúng ta có thể chơi cùng nhau, em biết chơi trò gì?” Mạc Minh Húc rất nhiệt tình hỏi.

Trong nhà cuối cùng cũng có một cậu bé trạc tuổi mình, hơn nữa cậu bé này nhìn cũng rất lễ phép, rất gần gũi. Rốt cuộc thì Mạc Minh Húc cũng không cần suốt ngày phải chơi cùng đám em gái nhõng nhẽo tẻ nhạt nữa rồi.

“Em… em chưa từng đi học bao giờ, cũng không không biết chơi.” Rốt cuộc Lý Mộc Tháp vẫn tự ti cúi đầu.

“Không sao, đừng lo lắng, sau này chúng ta cùng ở đây rồi, nếu em thích chơi cái gì, thích học cái gì anh đều có thể dạy em.” Mạc Minh Húc vỗ vỗ vào ngực mình.

Vũ Tuệ bĩu môi: “Anh, anh đừng có mà dạy hư người ta, ngày nào cũng chơi máy tính sẽ bị cận sớm đấy!”

“Vẫn còn hơn em đấy, suốt ngày chỉ biết ăn thôi. Em nhìn xem, em sắp mập như quả bóng rồi.” Vũ Tuệ dám làm cậu mất thể diện trước mặt bạn bè nên Mạc Minh Húc rất khó chịu, lập tức chọc trúng điểm yếu của Vũ Tuệ.

“Hứ, anh bắt nạt con gái, không chơi với anh nữa!” Vũ Tuệ mân mê cái miệng nhỏ nhắn, xoay người kéo Mộc Lam và Tư Nhã lên tầng hai. Cuộc cãi vã giữa bọn họ lại khiến Lý Mộc Tháp hâm mộ. Nếu như cậu cũng có em gái xinh đẹp, đáng yêu như vậy thì thật tốt biết bao. Cậu nhất định sẽ không gây gổ tranh cãi với bọn họ mà mỗi ngày đều sẽ chăm sóc cưng chiều, bảo vệ bọn họ.

Vì thời tiết nóng nực, Lý Mộc Tháp lại vừa mới xuất viện nên mọi người cũng không nói gì thêm nữa, Mạc Hân Hy dẫn cả nhà Lý Mộc Tháp lên gác xép ở tầng trên cùng.

Mạc Minh Húc rất nhiệt tình đi theo sau lưng bọn họ: “Mẹ ơi, bảo sao đợt trước chủ Lưu lại cố ý cho người thu dọn gác xép lần nữa, còn đổi cả điều hòa, hóa ra là để em Mộc Tháp ở!”

“Đúng vậy, sức khỏe của em Mộc Tháp không được tốt, sau này con phải chăm sóc em ấy, biết chưa?” Mạc Hân Hy mở cửa phòng rồi quay lại nhìn con trai.

Gác xép rộng chừng hai mươi mét vuông, sau khi sắp xếp lại thì được ngăn thành hai phòng nhỏ.

Mạc Hân Hy đã cố ý dặn dò chú Lưu đổi tủ và giường mới, còn cố ý gọi người đến xử lý mái nhà và hệ thống cách nhiệt.

Sau khi cả nhà Lý Mộc Tháp đi vào xong, thấy cửa sổ sáng bừng, rèm cửa xinh xắn, đồ đạc trong nhà đều mới tinh thì sợ đến ngây người.

Nhất là Lý Mộc Tháp, khi thấy tủ sách, đồ chơi, tủ quần áo và cả chiếc giường thoải mái trong phòng mình, cậu bé thật sự không dám tin vào mắt mình.

“Dì Hân Hy ơi, đây là phòng chuẩn bị cho cháu ạ?”

Mình đang nằm mơ sao? Tất cả đồ dùng và trang thiết bị trong căn phòng này đều tốt hơn rất nhiều so với căn nhà trước đây của mẹ cậu.

Mạc Hân Hy đi tới trước tủ sách, lấy một quyển sách từ trên xuống: “Trước đây không phải cháu nói là muốn đọc sách ảnh sao? Dì đã cố ý chuẩn bị tủ sách cho cháu, còn mua cho cháu một ít sách ảnh nữa, cháu nhìn thử xem có thích không?”

Không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy cậu bé Lý Mộc

Tháp này, Mạc Hân Hy đều cảm thấy rất xót xa. Cô xót xa vì cậu bé còn nhỏ mà đã trải qua nhiều khó khăn cực khổ như vậy, xót xa vì thấy cậu rất hiểu chuyện lại vô cùng hiện lành lương liện, hơn nữa cũng rất lạc quan.

Cô không cầm được lòng muốn đưa cho cậu bé những món đồ tốt nhất, chỉ là để thấy được gương mặt vui vẻ hồn nhiên của cậu bé kháu khỉnh này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.