9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 588: Chương 588: Mọi người bị người khác uy hiếp






Sau khi Long Thiên nhìn thấy Hoàng Tuấn Phong đưa Mạc Minh Húc đi về phía phòng làm việc của Dương Ngọc Cương mới quay người đi về phòng làm việc của Long Uy.

Vợ của Dương Ngọc Cương vẫn đang đợi cậu.

Long Thiên ngồi trên chiếc ghế cao bãng da thật, nghiêng đầu nghĩ một lúc, sau đó gọi điện thoại cho ông Sở.

Ông Sở ở nhà họ Long được hơn mười năm rồi, là người thân cận nhất với anh cả, nếu như anh cả sai người bắt cóc con trai của Dương Ngọc Cương, vậy ông Sở nhất định phải biết.

“Bác Sở, gần đây anh trai cháu có nhờ bác chăm sóc một đứa trẻ nào không? Gần bằng tuổi với cháu?” Đầu dây kết nối xong, cậu cũng không giải thích mà trực tiếp hỏi.

Đầu bên kia điện thoại, ông Sở vừa bước ra từ trại giam.

Cậu chủ đã dặn dò ông mấy hôm nay nhất định phải bảo vệ tốt cho Liêu Thanh Y và Hữu Sinh, ông vừa gọi điện xác nhận qua, Liễu Thanh Y và Hữu Sinh hiện đều đang ở nhà của Mạc Hân Hy ở khu chung cư Ánh Sao.

Ông đang định nhanh chóng lái xe qua đó thì nhận được điện thoại của Long Thiên.

Thế nhưng ông nhìn thấy màn hình hiển thị là điện thoại từ văn phòng làm việc của tập đoàn Long Uy, ông cảm thấy có chút kỳ quái, thời điểm này Long Thiên lẽ ra phải đang đi học chứ?

‘Vê chuyện này, Long Uy cùng với tổng giám đốc Lục đều đặc biệt dặn dò, không được để mấy đứa bọn họ biết.

Vì vậy, ông Sở có chút do dự, không biết nên nói cho cậu hay không.

Khuôn mặt anh tú của Long Thiên khẽ nhíu lại: “Bác Sở, cháu hiện đang ở văn phòng.

làm việc của tập đoàn Long Uy, anh cả bị bắt rồi, nếu bác biết điều gì thì nói cho cháu đi, những chuyện còn lại cháu cùng với phó chủ tịch Hoàng sẽ xử lý”



“Được rồi, vất vả cho bác rồi, bác Sở” Nói xong, cậu liền tắt điện thoại.

Vì các trang khác lấy nội dung của bên mình khá nhiều, mình mong các bạn qua đọc tại trang nguồn trên hình để chúng mình có động lực làm tiếp. Chứ số người đọc tại trang nguồn quá ít, chúng mình sẽ không thể ra chương được nữa, mong các bạn hiểu ạ!

Vợ của Dương Ngọc Cương lo lảng nhìn chằm chằm vào cậu: “Con trai tôi đang ở đâu?”

Long Thiên nhếch nhếch môi, chậm rãi nâng cốc trà lên uống một ngụm, từ nấy đến giờ nói chuyện, lúc này cậu cũng cảm thấy miệng có chút khô.

Vợ Dương Ngọc Cương không đợi nổi nữa, đứng dậy bước ba bước đã đến trước mặt cậu: “Anh cả cậu đã làm gì với con trai tôi rồi?

Cậu nói đi chứ: Long Thiên ngẩng đầu, khuôn mặt không chút sợ sệt mà nhìn vào bà: “Dì, con trai dì rất an toàn, rất tốt. Thế nhưng, nếu như bây giờ cháu đem cậu ấy trả lại cho dì, chỉ sợ là cậu ấy sẽ không được an toàn nữa.”

“Cậu nói vậy là có ý gì?” Vợ Dương Ngọc Cương khó hiểu hỏi lại.

“Dì, đến lúc này mà dì vẫn không chịu nói ra người đứng đẳng sau sao?”

Vợ Dương Ngọc Cương lùi lại một bước, cả khuôn mặt kinh ngạc: “Cái gì mà người đứng đằng sau? Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì?

Long Thiên cười nhẹ: “Di, chúng ta là người ngay không nói chuyện bóng gió, chú Dương Ngọc Cương mạo hiểm tính mạng mà động tay chân với lô hàng vận chuyển, nhất định không phải là ý của chú ý. Chú Dương Ngọc Cương là người thế nào cháu hiểu rõ, chú ấy ngay thẳng, trung thực, có nghĩa khí, trong lúc tập đoàn Long Uy khó khăn nhất cũng không hề từ bỏ, chẳng có lý do nào chú ý lại đi hãm hãi chúng cháu.”

Nói đến đây, Long Thiên nhìn chằm chằm vào ánh mắt của vợ Dương Ngọc Cương, dường như muốn nhìn thấu bà: “Khả năng duy nhất là chú Dương Ngọc Cương và mọi người bị người khác uy hiếp rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.