9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 867: Chương 867: Sẽ không




Lục Khải Vũ ôm lấy cô đang khổ sở trong lòng liền đau lòng nói: “Là Ngô Duy Khánh sợ hãi làm chết người sẽ gây ra náo động, sẽ bị người ta nắm được điểm yếu. Cho nên đã sai người làm ôm Nhị Bảo ra khỏi chuồng chó, trả lại cho dì Mai”

“Lúc đó, dì Mai đã đi ô tô rời khỏi Hà Thành đi đến thị trấn Hoa Yên, bọn họ đuổi theo tới thị trấn Hoa Yên, trực tiếp kín đáo nhét Nhị Bảo cho dì Mai. Anh nghi ngờ Nhị Bảo… đứa bé, đứa bé nói không chừng đã, đã sớm tắt thở rồi”

Anh còn chưa nói xong liền bị Mạc Hân Hy sốt ruột cắt ngang: “Không, không thể nào. Nhị Bảo nhất định là còn sống, dì Mai nói lúc đó Nhị Bảo vẫn còn đang khóc, khóc nức nở. Nhị Bảo của chúng ta nhất định còn sống”

“Chính là cậu bé, ông xã, cậu bé đó chính là Nhị Bảo, là Nhị Bảo của chúng ta. Nhìn ánh mắt của cậu bé đó, em chắc chắn cậu chính là Nhị Bảo của chúng ta. Nhị Bảo sẽ không chết, sẽ không chết đâu”

Cảm xúc Mạc Hân Hy đột nhiên suy sụp, chỉ vào bức ảnh của Mạc Vũ Lý trên màn hình máy tính kích động nghẹn ngào khóc rống lên.

Nhị Bảo của cô xinh đẹp như vậy, hiểu chuyện như vậy, vừa mới sinh ra đã nở nụ cười, làm sao có thể chết, sẽ không phải không?

Lục Khải Vũ ôm chặt lấy Mạc Hân Hy vào trong ngực, cái mũi cay cay, hốc mắt cũng đỏ lên, anh liếc nhìn ảnh Mạc Vũ Lý trên máy tính xách tay trước mặt, thanh âm bi thống.

“Vợ à, anh biết em đang rất khổ sở rất buồn, bây giờ em hãy bình tĩnh lại đi”

Mạc Hân Hy nhào vào vòng tay Lục Khải Vũ khóc rất lâu.

Là một người mẹ, làm sao cô có thể bình tĩnh khi nghe tin con mình bị hành hạ và tra tấn dã man như vậy. Làm sao cô có thể giữ được tỉnh táo đây?

Nhị Bảo, con của cô, Mạc Hân Hy căn bản không dám tưởng tượng cái hình tượng kia vừa nghĩ tới đã cảm thấy một loại toàn thân đau nhức từ đáy lòng một mực lan tràn đến dây thần kinh trong đầu ngay cả lòng bàn tay của cô cũng đau theo.

Nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, Lục Khải Vũ có chút hối hận, anh không nên nói với cô chuyện này.

Vừa rồi khi anh và Long Thiên ra khỏi tập đoàn Long Uy, Lâu Văn Vũ gọi điện thoại cho anh nói đã tìm được chủ xe, đồng thời còn tìm đến người làm biết chuyện năm đó.

Anh nhờ Lâu Văn Vũ đưa mọi người đến công viên nhỏ ở khu nhà Ánh Trăng.

Sau khi bảo Ngũ Bảo đưa Long Thiên về nhà, anh xuống lầu gặp người làm kia.

Kỳ thật, hơn chín giờ anh đã có thể đến nhà, chỉ là sau nghe người làm kia nói xong, cả người anh đều cảm thấy có chút không tốt.

Anh yêu cầu Lâu Văn Vũ đưa người hầu cũ của nhà họ Hoàng đi, sau đó anh ngồi một mình trong công viên hơn nửa giờ nữa.

Con anh từ khi còn nhỏ đã phải chịu sự tra tấn như vậy. Là một người bố, nếu không trả thù được cho con, cả đời này anh sẽ không bao giờ cảm thấy thanh thản.

Anh cũng nghĩ về tình trạng thể chất của Mạc Hân Hy, chuyện này không thể nói cho cô ấy.

Tuy nhiên, anh biết tính cách của cô và anh cũng biết rằng bọn trẻ hiện tại cũng đã điều tra ra được rồi, Nhị Bảo chính là niềm tiếc nuối duy nhất trong lòng cô ấy.

Vì vậy, sau một thời gian dài đấu tranh tư tưởng, anh quyết định nói với cô.

“Bà xã, anh xin lỗi, anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh, anh đã không bảo vệ tốt cho em và đứa trẻ” Đáy lòng anh tràn ngập áy náy, khẽ hôn lên dòng nước mắt trên mặt của Mạc Hân Hy.

Sau khi Mạc Hân Hy được phát tiết tâm tình, lúc này cảm xúc đã dần dần khôi phục bình thường.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy khắp khuôn mặt tuấn tú của anh đang tràn ngập vẻ áy náy, tự trách và mệt mỏi của Lục Khải Vũ, cô không khỏi đau lòng đưa tay lên vuốt má anh.

ông à, đây không phải lỗi của anh. Chuyện năm đó em cũng có trách nhiệm”

Lục Khải Vũ nắm chặt tay của cô, trong thanh âm bi thương tự trách lại lộ ra kiên định vô tận.

“Bà xã, em yên tâm, anh nhất định sẽ báo thù cho Nhị Bảo”

Mạc Hân Hy dựa vào trong lòng ngực anh, ánh mắt lại rơi vào màn hình laptop, ngôi sao nhí Mạc Vũ Lý đang cười rạng rỡ nhìn bọn họ, ánh nắng xuyên thấu qua bóng cây rơi vào trên người cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.