9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 910: Chương 910: Tâm trạng tốt




Không nhìn thấy Mạc Hân Hy đi bên cạnh anh.

Vẻ mặt của Lục Khải Vũ rất nghiêm túc, sắc mặt thật sự không tốt, xem ra, hai vợ chồng bọn họ chắc chắn vừa mới cãi nhau ở trong nhà.

Tâm trạng của Đào Lệ Mẫn đột nhiên trở nên tốt hơn, trực tiếp đưa bánh kẹo vừa mới lột vở ra ở trong tay nhét vào bên trong miệng, cảm giác ngọt như mật thất sự khiến cả thể xác lẫn tinh thần của con người trở nên rất vui vẻ!

Lư Bạch Khởi đang ngồi cách cô ta không xa, nhìn thấy được vẻ đắc ý không thể nào che giấu được ở trên khuôn mặt của cô ta thì bĩu môi khinh thường.

Một người phụ nữ không có não.

Sở dĩ nhà ho Luc muốn mời Lư Bach Khởi đến. là là vì anh ta đã từng nuôi dưỡng cậu ba Vũ Tín nhiều năm như vậy.

Dù sao thì cả hai nhà cũng đã từng là thế giao, mà lại đều đang kinh doanh, cho nên bố Lục cũng không nghĩ có người sẽ đâm vào cột sống của nhà họ Lục, nói bọn họ vong ân phụ nghĩa.

Bởi vậy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới quyết định mời người nhà họ.

Lư đến đây.

Thế nhưng mà bố Lư và mẹ Lư bởi vì con gái của bọn họ mà chịu phán quyết mười lăm năm tù, cho nên nói thế nào cũng không chịu đến dây, lúc đầu bọn họ cũng không cho phép Lư Bạch Khởi đến.

Thế nhưng mà, Lư Bạch Khởi đã sớm thương lượng xong với Đào Lệ Mãn, một vở kịch hay này, cơ hội tốt như vậy, có thể làm cho nhà họ Lục trở thành trò cười của Hà Thành, thì tại sao anh ta lại có thể không đến được!

Ánh mắt của Lư Bạch Khởi cùng Đào Lệ Mẫn ngồi ở đẳng xa giao nhau một chút, hai người cũng không để lại dấu vết gật đầu nhẹ.

Tất cả mọi an bài đều đã sẵn sàng, trò hay cũng muốn bắt đầu.

Trên bàn cách xa chỗ Đào Lệ Mãn, Mạc Vũ Lý đẩy Khúc Lăng Cường sang một bên.

“Này, đây không phải là mối tình đầu của anh sao? Vừa rồi cô ta còn giống như liếc mắt đưa tình với người đàn ông kia nữa. Cô ta thông tìm anh để quay lại hay sao?”

Làm chủ nhiệm lớp của tám bảo bối, Hoàng Ánh Tuyết đương nhiên cũng ở trong danh sách người được mời đến.

Theo tính cách của cô ấy thì ban đầu cô ấy vẫn không muốn đến một nơi như thế này.

Thế nhưng mà, đứa nhỏ Mạc Vũ Lý này lại rất thích tham gia náo nhiệt, sáng sớm vẫn luôn quấn lấy cô ấy, nhất định đòi cô ấy phải đi đến đây xem thử.

Về sau, nghĩ đến Tử Tín khẳng định cũng ở đây, cho nên cô ấy mới miễn cưỡng đồng ý đến đây xem.

Ai ngờ, vừa tới cổng lại đụng phải Khúc Lăng Cường, sau đó, bọn họ được sắp xếp cho ngồi cùng một bàn.

Mặc dù mối quan hệ giữa anh ta với Đào Lệ Mẫn đã sớm trở thành quá khứ, thế nhưng mà, Khúc Lăng Cường vẫn cực kì kinh ngạc khi nghe thấy Mạc Vũ Lý nói như vậy.

“Cậu chớ nói nhảm! Tôi với cô ta sớm đã không còn quan hệ gì” Sau khi anh ta nói xong, lại không thể nhịn được len lén liếc nhìn Hoàng Ánh Tuyết một chút.

Hoàng Ánh Tuyết vẫn luôn bình tĩnh, giống như vừa rồi cô ấy cũng không nghe được cái gì, ưu nhã bóc hạt dưa ở trước mặt.

“Tử Tín vừa mới đi theo ông nội bà nội đến phòng nghĩ ngơi rồi. Nếu như cô muốn đi gặp anh ấy, thì tôi mang cô đi đến” Trong lòng của anh †a cảm thấy mất mát, nhìn Hoàng Ánh Tuyết nói.

“Không cần, hôm nay Tử Tín khẳng định bận rộn nhiều việc, đợi đến khi yến hội kết thúc, tôi lại đi tìm anh ấy” Giọng nói của Hoàng Ánh Tuyết nhàn nhạt.

Chỉ là, chỉ có chính cô ấy mới biết, khi cô ấy nhìn đến Đào Lệ Mẫn, trong lòng của cô ấy chua xót đến cỡ nào.

Người phụ nữ kia quả nhiên còn rất trẻ trung, tràn đầy tinh thần phấn chấn.

Mà lại nghe nói vẫn là nhà thiết kế nổi danh trên quốc tế, Khúc Lăng Cường sẽ không thể quên được cô ta cũng đúng.

Mạc Vũ Lý tỉnh ý, nhìn Khúc Lăng Cường một chút, lại nhìn Hoàng Ánh Tuyết một chút, thở dài: “Ngồi giữa hai người thật sự là quá mệt mỏi: Nói xong, cậu bé còn chuẩn bị đứng lên, muốn đổi chỗ.

Ngẩng đầu lên một cái, Đào Lệ Mẫn vừa mới vẫn ngồi cách đó.

không xa còn liếc mắt đưa tình với một người đàn ông khác vậy mà đã mặt đầy ý cười xuất hiện ở trước bàn của bọn họ.

“Lăng Cường, làm sao mà anh cũng đi đến đây, vừa rồi em đã đợi anh ở cửa thật lâu.”

Nói xong, cô ta kéo Mạc Vũ Lý ra, tiếp đó ngồi xuống bên cạnh Khúc Lăng Cường.

Mạc Vũ Lý nhìn thấy cô ta, vẻ mặt khoa trương giơ cánh tay run lên: “Bà cô này, làm phiền cô nói chuyện dễ nghe một chút, đừng có ỏn ẻn như thế có được hay không. Tôi bị cô dọa cho nổi da gà rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.