Có thể là do tò mò về mùi hương của hoa lê, cô kiễng mũi chân, vươn bàn tay trắng nõn, kéo bông lê thấp nhất lên chóp mũi, tò mò ngửi thử.
Nhưng, có thể do lực kéo quá mạnh nên cành hoa lê đột nhiên bị gãy, lúc này vừa hay có một cơn gió thổi qua, hoa lê trên cây theo gió rơi xuống.
Cô gái có chút kinh ngạc nhìn cành hoa lê gấy trong tay, trên đầu, trên vai rơi đây hoa lê trắng xóa.
Biểu cảm dễ thương của cô khiến anh không kìm được bật cười.
Cô tức giận quay lại nhìn anh: “Anh là ai? Anh cười cái gì?”
Khuôn mặt đó là khuôn mặt thuần khiết và đẹp nhất mà anh từng thấy trong đời.
Trong khoảnh khắc đó, anh dường như nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Anh cố gắng bình tĩnh lại: “Tôi đang chọn cảnh để vẽ, tại sao cô lại chạy vào bức tranh của tôi?”
“Anh là họa sĩ?” Cô gái nghiêng đầu, khuôn mặt đầy vẻ hiếu kỳ đi tới.
Trái tim anh theo từng bước chân cô đến gần càng ngày càng đập rộn ràng hơn.
Hôm đó, là lần đầu tiên anh và Long Minh Huệ gặp nhau.
Anh đã bị cô đe dọa, vẽ một bức tranh cho cô. Trong tranh, cô là nàng tiên trong rừng lê này, xinh đẹp, không nhiễm bụi trần Cô cầm bức tranh, rất đắc ý: “Không ngờ anh tay nghề cũng không tệ!”
“Đương nhiên, tôi là thiên tài của Học viện Mỹ thuật Hà Thành!” Anh có chút tự hào vì được cô khen ngợi. “Thật không? Vậy tên của anh là gì?”
“Sở Thần Dật, còn cô?”
“Long Minh Huệ! Tôi đang học quản lý tại Đại học Bắc Đại.”
Hai người vừa mới giới thiệu với nhau xong, xa xa bỗng có tiếng rống: “Ai cho mấy ngươi tới đây bẻ hoa?”
Chủ nhân của vườn lê nhìn thấy bông hoa lê không cẩn thận bị gãy trên tay Long Minh Huệ.
Sở Thần Dật nắm lấy tay Long Minh Huệ, cũng không thèm để ý tới bảng vẽ, hai người hoảng sợ chạy về phía trước.
Một Đường chạy đến bên bờ sông, sau khi chắc chắn rằng không còn ai đuổi theo bọn họ nữa mới dừng lại, sau đó nhìn nhau cười.
Đó là thời khắc tình yêu của hai người bắt đầu.
Anh luôn nghĩ rằng bọn họ sẽ hạnh phúc mãi mãi.
“Long Minh Huệ!”
Sở Thần Dật tỉnh lại từ trong hồi ức, bây giờ đã là buổi chiều rồi.
Ánh mặt trời nhẹ dịu rơi xuống trước khung cửa sổ, nếu không có tiếng lá rơi ngoài cửa sổ đánh thức, anh ta đã nghĩ đây là mùa mà anh ta và Long Minh Huệ gặp nhau.
“Anh tỉnh rồi à?” Lưu Cảm Đông đẩy cửa bước vào, vẻ mặt buồn bã nặng nề.
“Long Minh Huệ đâu?” Anh ta lo lắng bước xuống giường, nhưng vì có một chân là chân giả, lại ngã xuống đất.
“Khi ngọn lửa được dập tắt, hài cốt của cô chủ được tìm thấy trong đại sảnh của nhà cũ của nhà họ Long, theo nguyện vọng cuối cùng của cô chủ, cậu Long Uy đã hỏa táng cô chủ và đem tro cốt của cô chủ chôn cất tại một khu rừng lê ở ngoại ô.”
Mắt Lưu Cảm Đông đỏ hoe.
Anh ta không nói với Sở Thần Dật rằng khi Long Minh Huệ được phát hiện, toàn bộ cơ thể cô ấy đã bị cháy xém, hoàn toàn không thể nhận ra, vô cùng thê thảm!
Sở Thần Dật ngồi bệt trên mặt đất, cả người như mất hồn, ngẩn người.
Tiểu Khê đã chết, nữ thần của anh ta, Tiểu Khê của anh ta đã rời bỏ anh ta mãi mãi Lưu Cảm Đông liếc nhìn anh rồi khẽ thở dài: “Căn hộ hai phòng ngủ này là do cô chủ đặc biệt dành riêng cho anh. Là phòng tân hôn do Dì chọn cho hai người khi còn sống, tên trên giấy chứng nhận tài sản là tên của anh”
“Tấm thẻ này cũng là do cô chủ đưa cho anh. Cô chủ nói tiền trong đó đều là tiền bán tác phẩm của anh, rất sạch sẽ, đủ cho anh dùng cho nửa đời còn lại”
Vừa nói, Lưu Cảm Đông vừa lấy ra một thẻ ngân hàng đưa qua: “Mã pin là sinh nhật của cô chủ!” .
||||| Truyện đề cử: Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn (Đoạt Lại Vợ Yêu) |||||
Nói đến đây, anh ta rốt cuộc nhịn không được, hai mắt nhòe đi.
“Số điện thoại của tôi đã được lưu trên điện thoại di động của anh, anh có việc gì cũng có thể tìm tôi. Tôi đã hứa với cô chủ sẽ chăm sóc cho anh thật tốt, vì vậy tôi nhất định nói được làm được.”
Nói xong, Lưu Cảm Đông xoay người chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút!”
Sở Thần Dật vẫn luôn ngẩn người ngồi bệt trên đất, đột nhiên gọi anh ta lại.