9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 872: Chương 872: Toàn tâm toàn ý






Thấy cô đột nhiên ngồi dậy, Lục Khải Vũ cũng đứng dậy theo sát cô: “Vợ à, có phải trong lòng em đang khó chịu không?”

Mạc Hân Hy nhìn anh, ánh đèn ngủ trên đầu giường phản chiếu khuôn mặt đẹp trai đầy lo lắng của anh.

Cô nhìn anh mỉm cười: “Chồng à, em không có chuyện gì đâu, chẳng qua là đột nhiên nghĩ tới Lục Bảo vẫn còn đang ngủ ở trên giường, chúng ta ôm bé trở về thôi! Nếu không sáng sớm ngày mai không biết chúng thành hình dạng gì nữa”

Cô có thể cảm nhận được người đàn ông trước mặt này đối với cô và các con đều toàn tâm toàn ý yêu thương. Anh muốn giúp cô và các con chống lại mọi khó khăn.

Thật ra anh cũng không dễ dàng gì.

Vì vậy cô làm vợ cũng không thể để cô lo lắng được.

Quả nhiên sau khi nghe thấy lời cô, Lục Khải Vũ cau mày đứng lên: “Ngũ Bảo là một đứa con trai mà chạy đến phòng các em gái làm gì?”

“Nghe kể chuyện trước khi ngủ!” Mạc Hân Hy chậm rãi từ trên giường bước xuống.

Trên khuôn mặt đẹp trai của Lục Khải Vũ lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Nhóc con này thật là…”

Hai vợ chồng lặng lẽ đến phòng các con gái thì thấy nửa thân hình mập mạp của Long Bách đã sắp rơi xuống giường, hơn nữa tất cả chăn cũng bọc ở trên người mình.

Tư Nhã đang cuộn tròn mà ở bên kia giường.

Lục Khải Vũ dở khóc dở cười vỗ nhẹ mông mập mạp của con trai: “Nhóc con này lại còn đoạt chăn của em gái nữa?”



Mạc Hân Hy cẩn thận kéo nhẹ chăn, đắp kín người Tư Nhã.

Sau đó ở sau lưng anh bất mãn nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh đánh thằng bé làm gì? Cẩn thận đánh thức nó dậy đấy”

Lục Khải Vũ chỉ Long Bách: “Em xem nó ngủ giống như đầu heo nhỏ vậy, làm sao có thể tỉnh được”

Quả nhiên lúc Lục Khải Vũ bế bé trai Long Bách lao thẳng về phòng, đặt lên trên giường cậu bé vẫn còn đang ngủ!

Mạc Minh Húc nghe thấy âm thanh thì cảnh giác mở mắt ra, sau khi thấy là Lục Khải Vũ, cậu nhóc lại nhắm hai mắt lại, buồn ngủ nói: “Bố đã trở lại!”

“Ừ, Đại Bảo, con mau đi ngủ đi!” Lục Khải Vũ đi đến sờ đầu con trai lớn, sau đó giúp cậu bé dịch lại chăn.

Quay đầu lại vẫn thấy Long Bách ngủ như con heo nhỏ, anh bất đắc dĩ lắc đầu.

Bố mẹ sinh con trời sinh tính, quả thật đúng là mỗi đứa một tính cách riêng.

Nhưng là cuộc sống không buồn không lo của Long Bách cũng là một loại hạnh phúc.

Anh không nhịn được nghĩ đến Long Thiên gầy yếu nhưng vẫn luôn tỉnh táo, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc già dặn thì trong lòng không tránh khỏi có chút nặng nề.

Anh lặng lẽ bước ra sau thì thấy Mạc Hân Hy vẫn còn ở cửa chờ anh, anh đưa tay ôm eo cô.

“Trời lạnh như vậy, sao em lại không đi xuống trước? Mặc ít như vậy cẩn thận sẽ bị cảm.” Giọng anh tràn đây cưng chiều.

Mạc Hân Hy nắm cánh tay anh: “Chúng ta cùng nhau đi xuống, không có anh chăm sóc em không ngủ được”

Lục Khải Vũ cúi người bế cô lên: “Vợ, em đây là đang ám chỉ điều gì với anh sao?”

Khóe miệng anh cong lên.

Mạc Hân Hy nháy mắt: “Chồng, trên người em vẫn còn có vết thương nhai”

Lục Khải Vũ ôm cô trở về phòng ngủ chính, nhẹ nhàng bế cô đặt lên trên giường, cụng trán mình vào trán Mạc Hân Hy, chóp mũi hai người cũng sát vào nhau, hơi thở của anh và Mạc Hân Hy cùng chung một chỗ.

“Vợ à, anh yêu em!” Sau khi nói xong, anh cúi đầu hôn lên môi Mạc Hân Hy.

“Chồng, em cũng yêu anh!” Nghĩ đến vết thương của Mạc Hân Hy, Lục Khải Vũ cũng không kéo dài nụ hôn này quá lâu.

Thấy vẻ mặt Lục Khải Vũ đầy kìm nén, Mạc Hân Hy bày tỏ tình cảm sâu sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.