9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 70: Chương 70: Tôi thực sự không đành lòng để hai người đi




“Bây giờ các người đi, không biết lúc nào tôi mới có thể ăn bánh rán ngon như vậy, tôi thật sự không đành lòng để hai người đi!” Cậu Ba có chút phiền muộn.

“Vậy còn không dễ à. Tôi vẫn ở Hà Thành.

Khi nào cậu muốn ăn, cứ gọi tôi, tôi làm xong lại mang đến cho cậu”

“Aissss, anh trai tôi sẽ không cho người ngoài biết địa chỉ nhà cũ của nhà họ Long đâu” Khuôn mặt nhỏ của Cậu Ba lộ ra vẻ bất lực.

“Vậy thì cậu lên Hà Thành tìm tôi đi! Tôi ở gần trường Tiểu học số 1 Hà Thành, khi nào đến nơi cậu gọi cho tôi, tôi làm cho cậu ăn, tôi làm rất nhiều món ngon đó. Tôi còn có một đứa con trai và một đứa con gái ở nhà, cũng tầm tuổi cậu, nói không chừng mấy đứa có thế làm bạn đó! “

Ừ,cũng là một cách hay. Tại sao tôi không nghĩ tới” Đôi mắt nhỏ của Cậu Ba sáng lên.

“Vậy thì tôi sẽ đợi cậu. Cậu có biết số điện thoại của tôi không?” Nhìn vẻ mặt tham ăn của Cậu Ba, Mạc Hân Hy nghĩ đến Vũ Tuệ, vừa nhìn thì vẻ mặt tham lam của Cậu Ba rất giống với Vũ Tuệ.

“Đương nhiên là tôi biết, cô không phải là Lam Hiếu, giám đốc bộ phận thiết kế của Tinh Nguyệt sao? Tôi đã điều tra qua sốt điện thoại, thậm chí tôi còn biết địa chỉ của cô.”

Mạc Hân Hy có chút kinh ngạc, ngẫm lại cũng đúng, Tập đoàn Long Uy muốn biết chuyện một người, chuyện gì mà không tìm ra được, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Về đến Hà Thành đã khoảng mười giờ sáng, điện thoại di động của cô đã bị nhóm côn đồ cướp đi và chưa lấy lại được.

Trước tiên cô phải mua một chiếc điện thoại di động mới, vừa ra khỏi trung tâm thương mại, cô đã gọi điện cho Lý Toàn, muốn báo tin an toàn.

“Tổng giám đốc Mạc, chị đã về chưa? Chị có gặp anh Lý không? Tối hôm qua anh ấy và Chủ tịch Lục đã đến núi Thanh Khê tìm chị” Lý Toàn ở đầu bên kia kinh ngạc.

“Anh Lý? Lý Duy Lộc được thả rồi?”

“Đúng vậy, tối hôm qua Chủ tịch Lục đã bảo lãnh anh ấy. Chị không gặp được bọn họ sao?”

“Không. Cậu chăm sóc Vũ Tuệ và Minh Húc đi, đợi tôi về rồi chúng ta sẽ nói chuyện này sau” Cô cúp điện thoại, có chút đau đầu, Lục Khải Vũ và Lý Duy Lộc đang ở cùng nhau, chẳng lẽ anh đã phát hiện gì rồi?

Còn Tư Nhã, cô nhìn con gái đang ăn kem, Tư Nhã đã biết cô là mẹ của cô bé, Lục Khải Vũ nhất định sẽ không từ bỏ Tư Nhã.

Cô còn có thể làm gì? Nếu Tư Nhã trở về nhà họ Lục, nếu cô bé lỡ miệng. Cô lắc đầu không dám nghĩ đến hậu quả.

Tư Nhã nhìn thấy mặt cô đầy sầu khố đưa tay sờ sờ cô, lòng đầy khó hiểu.

Mạc Hân Hy vực dậy tinh thần, cười nói với Tư Nhã: “Tư Nhã, lát nữa bố đón con về nhà họ Lục, con có chịu không?”

Tư Nhã lắc đầu nằm lấy tay cô: “Mẹ… mẹ”

Tư Nhã bây giờ chỉ có thể nói những từ hai ba chữ đơn giản, rất nhiều câu cũng không thể nói mạch lạc, Mạc Hân Hy cũng không dám kích thích cô bé quá nhiều.

“Được rồi, được rồi, mẹ sẽ không rời khỏi Tư Nhã. Mẹ bảo vệ Tư Nhã” Mạc Hân Hy ôm con gái không biết phải làm sao.

Suy nghĩ một hồi, cô nhỏ giọng nói chuyện với Tư Nhã: “Tư Nhã sẽ theo bố trở về nhà họ Lục trước, sau đó mỗi ngày mẹ đều sẽ đến thăm Tư Nhã được không?”

Hai người còn chưa kịp bàn bạc thì cô nhận được điện thoại của Lý Duy Lộc: “Hân Hy, em đang ở đâu? Lý Toàn nói em đã về Hà Thành, là thật sao?”

“Đúng vậy, em và Tư Nhã đang ở một nhà hàng ở tầng một của trung tâm thương mại ở khu Trung tâm” Vừa dứt lời, đầu bên kia đột nhiên truyền đến giọng của Lục Khải Vũ.

“Cùng Tư Nhã ở đó đợi đi, mười lăm phút nữa chúng tôi sẽ đến” Nói xong, anh thô lỗ cúp điện thoại không đợi cô trả lời.

€ó bệnh à! Mạc Hân Hy nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhíu mày.

Trên đường cao tốc, Lục Khải Vũ đang lái xe đột nhiên tăng tốc, Bạch Vĩ Hạo và Lý Duy Lộc ở hàng ghế sau đều giật mình.

“Anh ta sao vậy, tức giận như vậy?” Lý Duy Lộc khó hiểu hỏi.

“Anh nói gì!”

Lý Duy Lộc suy nghĩ một chút, rồi thầm cầu nguyện cho Mạc Hân Hy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.