9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 567: Chương 567: Xem ra đã đến lúc phải dạy cho họ bài học mới rồi




Mạc Minh Húc bày ra nét mặt ngây ngô chớp chớp mắt: “Bố, cô giáo nói, làm người phải thành thật, con không thể cứ vì khen bố mà nói dối được!”

Lục Khải Vũ hiện đầy vạch đen trên mặt, hoàn toàn bại trận dưới tay đứa con trai lớn.

Sau khi ăn cơm xong và thu dọn qua loa, Mạc Minh Húc lên lầu đi ngủ.

Lư Tử Tín ngồi ở giữa mẹ và bố, cảm giác mọi thứ như một giấc mơ. Cậu bé từng luôn thấy ghen †j với cô em gái Vũ Tuệ lúc nào cũng nhận được tình yêu thương che chở của bố mẹ, nhưng không ngờ có một ngày, bố mẹ của em Vũ Tuệ lại có thể là bố mẹ ruột của mình Ông trời đối tốt với cậu quá.

“Bố, mẹ, con yêu bố mẹ!” Cậu bé gối đầu vào lòng Mạc Hân Hy, dùng bàn tay bé nhỏ không bị thương kia của mình nắm lấy bàn tay to lớn của Lục Khải Vũ.

Lục Khải Vũ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhản tái nhợt của con trai, sau đó nhìn cánh tay bị thương của cậu bé: “Tử Tín, rốt cuộc làm sao con lại ngã từ trên lầu xuống vậy?”

Cho dù là ai chăng nữa, kẻ nào làm tổn thương con trai anh thì đừng hòng nghĩ tới chuyện rút lui toàn thây.

Lư Tử Tín cúi đầu: “Khi con còn ở nhà họ Lư, trên tầng thượng có trồng một vài chậu cây thạch hộc thiết bì và quyến bách. Nguyễn Hồng Nhung đã nhờ người mang chúng để ở chỗ thấp nhất bên ngoài hàng rào bao quanh tầng thượng, còn bôi dầu lên trên hàng rào. Con không biết trên đó có bôi dầu trơn, nghĩ không sao nên đã tự trèo qua hàng rào để di chuyển lại mấy chậu hoa cây đó, kết quả là bị ngã”

“Nguyễn Hồng Nhung” Lục Khải Vũ nghiến răng rít gọi tên. Đừng ăn cắp nữa.

Bài học từ chuyện lần trước, người nhà họ Nguyễn bọn họ còn chưa ghi vào đầu bao lâu, lại dám làm tổn thương con trai anh, còn Lư Bạch Khởi nữa, Tử Tín chịu uỷ khuất lớn như vậy mà vẫn bảo vệ người đàn bà đó suốt thời gian qua, xem ra đã đến lúc phải dạy cho họ bài học mới rồi.

“Tử Tín, con yên tâm, có bố và mẹ ở đây, sau này sẽ không ai dám làm tổn thương con nữa đâu!” Anh ôm chặt lấy con trai.

Mạc Hân Hy nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay đang băng bó của con trai, cau mày lo lắng: “Tử Tín, cánh tay của con còn đau không?”

Hôm nay, sau khi thoát khỏi kho lạnh đi đến bệnh viện, bác sĩ đã thay thuốc và băng bó cánh tay lại cho Tử Tín. Bác sĩ nói qua tai nạn lần này, có thể phải mất một thời gian cánh tay của Tử Tín mới có thể hồi phục hoàn toàn Mạc Hân Hy rất lo lẳng, sợ rằng sẽ để lại di chứng cánh tay của Tử Tín Bận rộn cả một ngày, Lư Tử Tín hình như rất mệt rồi, cái đầu nhỏ vùi vào trong lòng của Mạc Hân Hy, bưồn ngủ ngáp một cái: “Không đau ạ, mẹ đừng lo, con không sao đâu! Ngày mai con còn phải đi học nữa!”

Nói xong, đôi mắt nhỏ hết mở nổi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lục Khải Vũ cẩn thận đặt con trai lên giường để cậu bé ngủ thoải mái hơn.

“Bà xã, em thấy thế nào? Còn chỗ nào khó chịu không?” Anh đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Mạc Hân Hy một cách trìu mến.

Thực ra, điều anh ấy muốn làm nhất lúc này chính là ôm vợ mình vào lòng, xoa dịu cho cô ấy.

Nhưng Tam Bảo vẫn ôm lấy cánh tay Mạc Hân Hy, nằm ở giữa bọn họ ngủ một cách ngon lành, khóe miệng còn nở một nụ cười hạnh phúc.

Anh không nổ di chuyển vị trí con trai của mình, chỉ đành chịu ngăn cách mà an ủi vợ.

Mạc Hân Hy lắc đầu: “Không đâu chồng, anh không cần lo quá, em rất ổn”

“Xin lỗi em, nếu anh đuổi theo sớm hơn một chút, em và Tam Bảo sẽ không bị nhốt trong đó rồi” Trong lòng anh vô cùng áy náy, tự trách mình, tại sao mỗi lân vợ anh gặp chuyện, lúc cô ấy cần anh nhất, anh lại không ở bên cạnh cô!

Mạc Hân Hy cầm lấy tay anh, an ủi: “Chồng à, không phải lỗi của anh, em không trách anh đâu!

Anh đừng tự trách mình nữa!”

“Bà xã, em yên tâm, anh sẽ trả thù cho em và Tam Bảo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.