9 Tuyệt Chiêu Tóm Kẻ Phóng Đãng

Chương 12: Chương 12




“Sao anh ta lại dám gọi cháu là đồ hèn nhát chứ!”

Callie đi đi lại lại trong phòng ngủ, giận bầm gan tím ruột bởi những sự kiện diễn ra tối đó. Nàng đã về nhà được một giờ đồng hồ nhưng không dừng chân đủ lâu để Anne giúp nàng thay váy.

Bà giúp việc đành co ro cuối giường Callie, quan sát cô chủ đi tới đi lui như xem một trận đấu quần vợt. “Tôi không chắc”, Anne khô khan đáp, “nếu cân nhắc đến tình huống cô cố đánh ngài ấy ở một nhà hát công”.

Callie bỏ qua sự thích thú của Anne và chộp lấy câu nói của bà, đưa tay lên trời một cách mệt mỏi và nói, “Chính xác! Việc đó không hèn nhát chút nào!”.

“Chúng không đoan trang đúng mực chút nào.”

“Đúng, nhưng đó không phải vấn đề”, Callie nói. “Vấn đề là Gabriel St. John, Hầu tước Ralston đã bắt chuyện với cháu ở một nhà hát công trên đường đi gặp người tình và bằng cách nào đó đã gạ gẫm cháu làm điều sai quấy!” Nàng giậm chân. “Làm sao anh ta dám gọi cháu là đồ hèn nhát cơ chứ!”

Anne không thể nén cười. “Công bằng mà nói, nghe cứ như cô đã khiêu khích ngài ấy vậy.”

Callie ngừng di chuyển, quay mặt nhìn bà giúp việc với vẻ ngờ vực. “Với một người chỉ mới vài ngày trước còn lo lắng cho danh dự của cháu bị hủy hoại khi lén vào quán rượu thì vụ này bác về phe Ralston hơi nhanh đấy! Bác phải bênh vực cháu mới đúng chứ!”

“Tôi sẽ làm thế cho đến phút cuối, Callie. Nhưng cô đang muốn theo đuổi sự phiêu lưu và cô phải thừa nhận Ralston dường như đúng là mẫu người mình đang tìm kiếm.”

“Cháu chắc chắn không tìm anh ta để bị lôi đi và hôn hít trước mặt bàn dân thiên hạ!”

Anne nhướng mày lên nghi ngại. “Tôi cho là cô không thích điều đó?”

“Không!”

“Không một chút nào?”

“Không một chút nào.”

“Hừmmm.” Giọng bà giúp việc nhuốm màu hoài nghi.

“Cháu không có!”

“Như cô đã nói.” Anne đứng lên, đưa Callie đến bàn trang điểm và bắt đầu công việc cởi bỏ hàng nút dài sau lưng váy.

Họ im lặng đứng đó khá lâu trước khi Callie cất tiếng trở lại. “Được rồi, có lẽ cháu đã thích một chút.”

“À, chỉ một chút.”

Callie thở dài, quay lưng lại dù Anne vẫn đang cởi váy cho nàng. Bà giúp việc đưa tay ra bất lực và trở về ngồi trên giường trong lúc Callie bắt đầu đi qua đi lại như con thoi.

“Được thôi. Nhiều hơn một chút. Cháu đã rất thích, giống như mọi lần anh ta hôn cháu.” Nàng trông thấy ánh mắt kinh ngạc của bà giúp việc và nói, “Phải, có những lần khác. Tại sao cháu lại không thích cơ chứ? Anh ta rõ ràng là một chuyên gia hôn hít”.

Anne hắng giọng. “Rõ rồi.”

Callie quay đầu nhìn bà. “Đúng! Anne, bác chưa từng được hôn như vậy.”

“Tôi nên ghi nhớ lời cô.”

Callie gật đầu một cách nghiêm túc, “Bác nên làm thế. Ralston là tất cả những gì bác có thể tưởng tượng ra… một phút trước anh ta còn khua môi múa mép và gian xảo liếc trộm, rồi cánh tay anh ta vòng qua người bác và bác không hiểu nổi chuyện đã xảy ra…”.

Nàng mơ màng, ngước lên trần nhà và giữ chặt váy. Anne đứng lên chộp lấy cơ hội cởi nốt chiếu váy của Callie, nhưng trước khi bà ra khỏi giường thì Callie chuyển từ trạng thái mơ màng sang tức giận, rồi lại tiếp tục. “Rồi gã dâm đãng đó lôi bác đi và nhìn bác với vẻ tự mãn đáng khinh của một kẻ đểu cáng! Khi bác cố gắng chống trả…”

“Bằng cách đánh ngài ấy à?”

“Khi bác cố chống cự”, Callie lặp lại, “Bác biết anh ta làm gì không?”.

“Ngài ta gọi cô là đồ hèn nhát?” Anne nhăn nhó hỏi.

“Anh ta gọi bác là đồ hèn nhát! Anh ta thật đáng ghét!”

“Có vẻ thế”, Anne nói, một lần nữa thử xử lý những chiếc khuy áo của Callie.

Lần này Callie để bà làm việc, đứng yên cho chiếc váy được nới lỏng và bước ra khỏi váy. Anne tiếp cận dây buộc áo lót và Callie thở phảo khi phần trang phục chật ních được gỡ bỏ. Cơn giận của Callie tiêu tan một ít cùng với dây kéo căng cứng.

Đứng trên áo lót, nàng vòng tay quanh người và hít sâu. Anne dẫn nàng đến bàn trang điểm và bắt đầu chải mái tóc nâu dài của Callie. Cảm giác đó thật huy hoàng và Callie nhắm mắt thở dài.

“Tất nhiên cháu thích nụ hôn đó”, một lúc sau nàng lẩm bẩm.

“Có vẻ vậy”, Anne bình thản nói.

“Cháu ước gì mình không tự biến thành một con ngốc lăng xăng quanh Ralston.”

“Cô luôn là một cô ngốc khi nhắc đến Ralston.”

“Đúng vậy, nhưng bây giờ cháu gần gũi anh ta hơn rất nhiều. Điều đó khác chứ.”

“Tại sao?”

“Trước đây cháu chỉ mơ tưởng về Ralston thôi. Giờ cháu thực sự ở cùng anh ta. Thật sự trò chuyện với anh ta. Thật sự khám phá Ralston ngoài đời. Anh ta không còn là một nhân vật cháu sáng tạo ra nữa mà là một người bằng xương bằng thịt… giờ cháu không thể không muốn biết…”, Callie trầm ngâm, không sẵn sàng bộc lộ suy nghĩ. Sẽ ra sao nếu anh ta là của cháu?

Nàng không nói ra nhưng Anne vẫn biết.Callie mở mắt và gặp ánh mắt của Anne trong gương, ở đó nàng đã thấy đáp án của bà. Ralston không dành cho cô đâu, Callie.

“Cháu biết, bác Anne.” Callie lặng lẽ nói, vừa nhắc nhở bản thân vừa trấn an người bạn của mình.

Nàng đâu biết. Không còn nữa. Chỉ vài tuần trước, Callie sẽ cười sặc sụa với ý nghĩ Gabriel St. John biết đến tên mình… chứ đừng nói đến sẵn lòng trò chuyện cùng nàng. Bây giờ… bây giờ anh ta hôn nàng trong xe ngựa và hành lang tối tăm… nhắc nàng lý do mình luôn là con ngốc khi dính đến anh ta ngay từ lúc bắt đầu.

Lúc tối, anh ta đang trên đường đến gặp cô ca sĩ opera - Callie chắc chắn như thế - và không cần hỏi cũng biết nàng không thể so sánh với người đẹp Hy Lạp đó. Anh ta không thể bị nàng thu hút.

Callie nhìn mình trong gương, điểm lại những khiếm khuyết: tóc nâu, rất phổ biến và nhàm chán, cặp mắt nâu to tướng, khuôn mặt tròn trịa không như mặt trái tim của các người đẹp trong giới quý tộc, cái miệng rộng, không hề chúm chím. Với mỗi đường nét, nàng đều nghĩ đến những phụ nữ từng có quan hệ với Ralston, tất cả các nàng Helen thành Troy ấy, cùng với khuôn mặt làm đàn ông chôn chân chịu trận.

Anh ta đã bỏ mặc nàng và đến bên người tình đang mở rộng vòng tay chào đón. Người phụ nữ tỉnh táo nào lại không làm thế cơ chứ?

Callie trở về nhà, về lại chiếc giường lạnh lẽo trống vắng… và mơ về điều không thể xảy ra.

Callie cố gạt những giọt nước mắt ngân ngấn đi trước khi Anne nhìn thấy, nhưng chúng thi nhau tuôn rơi và nàng không thể che giấu nỗi buồn của mình. Tình trạng sụt sùi của nàng thu hút sự chú ý của bà, với một ánh nhìn thoáng qua, bà ngưng chải đầu và cúi xuống bên cạnh tiểu thư của mình.

Callie để mặc người đàn bà lớn tuổi choàng tay qua người mình còn nàng thì tựa đầu lên vai bà, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Nàng thổn thức trên chiếc váy len thô kệch của bà giúp việc, nỗi buồn gặm nhấm trong suốt nhiều năm nay đã vỡ òa. Qua một thập kỷ các mùa hội, đám cưới của đám bạn, hôn ước của Mariana - một thập kỷ bị ném vào danh sách hàng ế ẩm - nàng đã chôn vùi nỗi khổ tâm, không để sự hối tiếc của mình làm lu mờ hạnh phúc của những người khác.

Nhưng giờ đây, sự hả hê của Ralston đã tàn phá các giác quan, nhắc nàng mọi điều nàng hằng mong muốn sẽ không bao giờ có được, thật quá sức chịu đựng. Không thể kìm nén hơn được nữa.

Callie khóc một lúc lâu, Anne rủ rỉ dỗ dành vừa vỗ lưng nàng. Khi không còn đủ sức để khóc tiếp, Callie ngồi thẳng thớm, rời khỏi vòng tay Anne và nhoẻn miệng cười e dè như một lời cảm ơn chân thành. “Cháu không biết mình bị sao nữa.”

“Ôi, Callie của tôi ơi”, Anne nói, giọng thường dùng khi Callie còn là một cô bé khóc nhè trước một sự bất công nào đó. “Hiệp sỹ áo trắng của cô sẽ đến thôi mà”.

Một bên miệng Callie nhếch lên nhăn nhó. Anne đã nói như thế vô số lần trong hai thập kỷ qua. “Tha lỗi cho cháu, bác Anne, nhưng cháu không chắc anh ta sẽ đến.”

“Ôi, người đó sẽ đến”, Anne nói một cách quả quyết. “Khi cô ít mong đợi nhất.”

“Cháu chán việc chờ đợi rồi.” Callie nửa đùa nửa thật. “Có lẽ đó là lý do cháu chuyển tâm trí sang một hiệp sỹ hắc ám như vậy.”

Anne ôm má Callie và cười. “Tôi nghĩ thà nhìn cô gạch bỏ các công việc trong cái bản danh sách lố bịch còn hơn là xúm xít bên Ralston. Nếu tôi là cô, tôi sẽ tránh xa ngài ấy ra.”

“Nói dễ hơn làm bác ơi”, Callie nói. Người đàn ông đó có điều gì đó rất cuốn hút - việc anh ta làm nàng tức tối dường như không quan trọng. Trái lại, sự cao ngạo chỉ càng khiến anh ta hấp dẫn hơn. Nàng thở dài. “Có lẽ bác nói đúng. Có lẽ cháu nên tránh xa Ralston và tập trung vào bản danh sách.” Nàng lấy bản danh sách vốn được đặt trên bàn trang điểm. “Có vẻ như cháu đã xử lý xong gần hết những nhiệm vụ đơn giản.”

Anne khẽ càu nhàu ngờ vực trước khi thê lương nói, “Hẳn là vì uống rượu trong quán rượu chỉ là một cuộc dạo chơi cực kỳ đơn giản. Còn lại gì nào?”.

“Đấu kiếm, tham dự một trận đấu súng, bắn một phát đạn, đánh bạc ở câu lạc bộ dành cho quý ông, cưỡi ngựa dạng chân”, nàng bỏ qua các nhiệm vụ còn lại - những điều quá xấu hổ để có thể chia sẻ với người thân cận nhất.

“Hừm. Đó là một thách thức.”

“Đúng vậy”, Callie nói một cách lơ đãng, cắn môi dưới và xem xét mảnh giấy.

“Tuy nhiên, một điều chắc chắn là làm được.” Anne nói.

“Đó là gì?”

“Bất kể sắp tới cô giải quyết được mục tiêu nào thì không ai có thể gọi cô là đồ hèn nhát nữa.”

Callie nhìn vào mắt Anne và sau một giây im lặng đáng ngạc nhiên, hai người phụ nữ cười phá lên.

“Oái!” Callie giữ chặt cột giường khi Anne kéo mạnh tấm vải lanh đang quấn quanh thân trên Callie. “Cháu nghĩ bác có thể nhẹ nhàng hơn một chút đấy, Anne.”

“Có thể chứ”, bà giúp việc nói, vòng mảnh vải dưới tay Callie và trải nó qua ngực nàng, “nhưng vào thời điểm này, tôi không cảm thấy dịu dàng cho lắm”.

Callie liếc xuống bộ ngực xẹp dần của mình và mỉm cười trong sự khó chịu. “Phải, cháu cảm kích bác đã gạt những cảm xúc đó đi để giúp đỡ cháu.”

Anne gầm gừ một cách cáu bẳn và giật mạnh tấm vải. Bà lắc đầu. “Bó ngực và ăn mặc như đàn ông… Tôi nghĩ cô đã phát điên rồi đấy.”

“Vớ vẩn. Chẳng qua cháu chỉ đang cố thử điều mới.”

“Một điều sẽ khiến mẹ cô nổi cơn tam bành nếu bà ấy biết được.”

Callie quay ngoắt đầu về phía bà giúp việc. “Mẹ sẽ không biết.”

“Cô không nghĩ tôi sẽ nói cho bà ấy biết đấy chứ”, Anne nóng giận nói. “Tôi sẽ mất việc trước khi nói xong!”

“Mẹ sẽ nổi cơn tam bành trước chứ”, Callie trêu chọc.

Vào cuối giờ chiều, Callie và Anne đã cố thủ trong phòng ngủ của Callie để chuẩn bị cho việc chinh phục thử thách kế tiếp trong bản danh sách - đánh kiếm.

Callie đã vạch ra một kế hoạch chi tiết để thâm nhập câu lạc bộ kiếm thuật của Benedick bằng cách giả trang thành một anh chàng bảnh bao trẻ tuổi vừa rời trường đại học và đang tìm một nơi rèn luyện thể chất. Nàng đã luyện hạ thấp giọng và phát triển tiểu sử gia thế cho vai diễn của mình trong vai Marcus Breton, một Nam tước đến từ vùng Lake District. Nàng đã nhờ Anne thó ít quần áo cũ từ tủ áo của Benedick, bao gồm trang phục đánh kiếm và hai người phụ nữ đã dành một tuần chỉnh sửa cho quần áo vừa vặn với Callie.

Callie đã mặc một chiếc quần ống túm mới mà nàng phải thú nhận là rất dễ chịu bất chấp cảm giác bất nhã cuồn cuộn trong người. Bên dưới, nàng mang một đôi tất dày và một đôi bốt mà họ đã chôm từ một cậu bé giữ ngựa.

Giờ dạ dày đang nhộn nhạo, Anne quấn vải lanh quanh người nàng, Callie không muốn nghĩ đến sự nhục nhã nếu bị phát hiện ăn vận như đàn ông trong một nơi hầu hết là đàn ông. Đã quá xa để có thể bỏ cuộc.

Hít một hơi sâu khi Anne lên đuôi vải dưới cánh tay, Callie lấy bản danh sách trên giường và kẹp nó vào giữa vải lanh và người mình, không muốn rời nhà trong nhiệm vụ cá biệt này mà không có chiếc bùa da hộ thân. Rồi nàng tròng một chiếc áo dềnh dàng qua đầu và nhét nó vào thắt lưng của chiếc quần bó. Quay sang Anne, nàng hỏi, “Sao? Bác có thể nhìn ra cháu là một tiểu thư không?”.

Anne nhướng một bên mày và Callie buộc lòng nói thêm, “Được rồi. Bác có thể nhìn ra cháu là phụ nữ không?”.

“Có chứ.”

“Bác Anne!” Callie gấp rút chạy tới gương. “Thật ư?”

“Hãy hoàn tất quá trình chuyển đổi và rồi chúng ta sẽ xem xét thêm”, bà giúp việc thản nhiên nói.

“Được đấy.” Anne chiếm giữ cần cổ Callie và thắt một nút cà vạt tương đối phức tạp đang là mốt đương thời. Sau đó, nàng mặc vào một áo gi lê màu be và áo choàng xanh của thợ săn trước khi ngồi trước bàn trang điểm để Anne giấu đi mái tóc. “Tiếc là cháu không có bác bên cạnh trong chuyến về nhà, Anne. Làm sao cháu nhớ hết mấy thứ này?”

“Ồ, cô sẽ nhớ. Cô sẽ phải nhớ.”

Callie nuốt khan khi bà giúp việc đặt mũ lên đầu nàng, cần mẫn nhét tất cả tóc xuống dưới mũ. “Cô không thể cởi cái này ra cho đến khi đeo mặt nạ đánh kiếm vào.”

“Tin cháu đi, cháu sẽ không thế.” Callie lắc đầu một cách ngập ngừng để kiểm tra sự ổn định của chiếc mũ . “Nó sẽ cố định chứ?”

Anne toan mở miệng đáp thì một tiếng gõ cửa vang lên, cửa phòng bật ra.

“Callie, mẹ nói chị không khỏe? Có phải…” Câu hỏi của Mariana kết thúc trong tiếng thét khi nhận ra một gã đàn ông đang ngồi trên giường chị gái mình.

Tiếng động đó đẩy Callie và Anne vào trạng thái hành động, cả hai cùng nháo nhào bước khỏi bàn trang điểm và đến chỗ Mariana. Anne đóng sập cửa lại, tựa lưng vào tấm ván gỗ và dang tay ngăn cản đường ra của Mari. Callie đương đầu với cô em gái đang điên cuồng lắc đầu với hình tượng Callie trong trang phục nam giới từ đầu đến chân.

“Suỵt! Mariana! Em sẽ đánh động cả nhà mất!”

Mari nghiêng đầu và Callie chờ cô em hiểu ra. “Chị làm gì mà lại ăn mặc như thế?”, cô gái trẻ thì thầm.

“Chuyện khá phức tạp”, Callie lảng tránh.

“Chúa ơi!”, Mari trố mắt nói, “Thật khó tin! Khi bước vào, em nghĩ chị là đàn ông cơ đấy!”.

“Chị thấy rồi! Ít nhất cháu cảm thấy biết ơn bác!” Callie chuyển ánh mắt về phía Anne. “Có ai ở ngoài đó không?”

Anne lắc đầu. “Tôi nghĩ giờ này đã quá muộn để có nhiều người ở tầng trên.”

Mari không thể kìm nén sự tò mò của mình, “Callie, tại sao chị lại ăn mặc như đàn ông vậy?”.

“Chị… chị…” Callie đưa mắt cầu cứu Anne. Bà hầu gái khoanh tay chống đối và nhướng hai bên mày buộc Callie tự xoay xở. “Mari… chị sẽ nói cho em biết… nhưng em phải giữ bí mật cho chị.”

“Tất nhiên rồi!” Đôi mắt Mari sáng lên một cách phấn khích, “Em yêu những bí mật!”. Cô nhảy phốc lên giường và vẫy tay với Callie. “Quay một vòng để em xem hết bộ dạng ngụy trang này đi!” Callie làm theo.

“Đáng kinh ngạc! Chị đã làm gì với…” Mari quơ bàn tay về phía ngực Callie.

Callie thở dài. “Bọn chị đã bó nó lại.”

Mari quay sang Anne. “Làm tốt lắm!” Bà giúp việc gật đầu ghi nhận lời khen. Mari cười rạng rỡ với Callie. “Nào, kể tiếp đi.”

Callie hít sâu và bắt đầu nói, “Vài tuần trước, chị đã lập một bản danh sách những điều mình sẽ làm nếu có can đảm mạo hiểm thanh danh của mình.” Mariana há hốc mồm và Callie nhận ra đây là phần khó khăn nhất trong câu chuyện - một khi đã nói ra được thì phần còn lại khá dễ thở. Bỏ qua chuyến thăm nhà Ralston, nàng kể về hành trình thâm nhập quán rượu Chó và Bồ Câu cho em gái nghe.

“Nó như thế nào?”

“Quán rượu ấy hả?” Mari háo hức gật đầu, Callie nói, “Thú vị.”

“Còn rượu scotch?”

“Khủng khiếp. Nhưng không khủng khiếp bằng xì gà.”

“Xì gà ấy hả?” Miệng Mari lại há hốc.

Callie đỏ mặt, “Sau khi đến quán rượu, chị về nhà, Benedick và chị đã hút xì gà”.

“Benedick để chị hút xì gà hả?” Mari hỏi với dáng vẻ hoài nghi.

“Suỵt! Đúng thế, nhưng em không thể nói với anh ấy là em biết.”

“Ôi, em sẽ không nói”, Mari ngừng một lúc, nụ cười phóng khoáng tinh quái cắt ngang mặt, “Ít nhất là chưa nói, cho đến khi em cần một thứ gì đó từ anh ấy”.

“Vậy”, Callie tiếp tục, “Chị đã chọn chiều nay cho nhiệm vụ kế tiếp trong bản danh sách”.

“Đó là?”

“Đánh kiếm.”

Mariana chớp chớp mắt tiếp thu lời Callie. “Đánh kiếm!” Cô nhìn Callie từ trên xuống dưới. “Chị không thể mặc trang phục này ra đánh kiếm.”

“Chị đã có một bộ trang phục đánh kiếm vừa vặn với mình rồi. Chị sẽ thay nó lúc đã ở trong câu lạc bộ. Ngay khi an toàn vào trong.”

“Chị đã lo liệu mọi thứ!” Mari nói với vẻ tự hào.

“Chị mong là thế”, Callie căng thẳng nói, “Em có thật sự nghĩ chị có thể vào đó như một gã đàn ông không?”

Mari vỗ tay hai lần trong sự kích động, “Ôi, có chứ! Em là em chị và em đã bị lừa!” Cô ngả về trước. “Callie, hãy để em đi với chị!”

Anne và Callie san sẻ ánh mắt lo âu. “Cái gì? Không!” Callie hốt hoảng nhìn em gái.

“Em có thể trộm trang phục từ người hầu nào đó. Chúng ta có thể cùng đi!”

“Hoàn toàn không! Hãy nghĩ đến danh tiếng của em!”

“Điều đó dường như không ngăn cản chị!”

“Mari”, Callie từ tốn nói như thể đang trò chuyện với một đứa bé, “Chị nằm trong danh sách ế ẩm. Em sắp kết hôn với một Công tước trong một tháng nữa. Chị không nghĩ giới quý tộc thích đón nhận một Nữ công tước hư hỏng đâu.”

Mari nghiêng đầu suy ngẫm lời của Callie một lúc trước khi thở dài thườn thượt. “Được rồi. Nhưng ít ra hãy để em giúp chị kiếm xe ngựa.”

Callie mỉm cười. “Em có thể làm điều đó, em gái.”

“Tuyệt vời. Chị dự định bao giờ trở về?”

“Trước bữa tối.”

Mari nhìn Anne. “Được thôi. Nếu chị không trở về trước bữa tối, chúng em sẽ nhờ Benedick đi tìm chị.”

Callie tái mặt. “Em sẽ không làm vậy!”

“Đúng vậy, chúng em sẽ làm”, Mari nói, quay sang bà giúp việc tìm sự xác nhận. “Phải không, bác Anne?”

Anne gật đầu lia lịa, “Tất nhiên rồi! Chúng tôi không thể tảng lờ việc cô không trở về. Lỡ có chuyện gì xảy ra với cô thì sao?”

“Chuyện gì có thể xảy ra cho cháu ở một câu lạc bộ kiếm thuật cơ chứ?”

“Chị có thể bị chém xuyên qua người”, Mariana nhận định.

Callie quẳng ánh mắt cáu tiết về phía em gái. “Chị sẽ đánh kiếm trong một phòng tập. Với một bao cát.” Là nàng hay Mariana trông có vè thất vọng não nề? “Chị sẽ về nhà trước bữa tối.”

“Nếu chị không về…” Mari bắt đầu.

“Chị sẽ về mà.” Callie phe phẩy áo choàng. “Bây giờ, giúp chị ra khỏi nhà để chị còn đi đánh kiếm nữa chứ.”

Mari lại vỗ tay, nôn nóng chờ đọi chuyến phiêu lưu của Callie bắt đầu. Cô rời khỏi giường và siết lấy Callie. “Em rất tự hào về chị, chị gái. Em nóng lòng chờ đợi chị trở về cùng câu chuyện về những thanh kiếm!” Cô lùi lại và ép mình vào tư thế phòng thủ của dân đấu kiếm, rồi cười khúc khích. “Ôi, Callie! Phải chi em là chị!”, cô mơ màng nói.

Callie lắc đầu trước khi nhận găng tay và gậy từ Anne. Phải rồi, phải chi em là chị. Một bà cô luống tuổi với khuynh hướng mới mẻ là được hủy hoại danh tiếng của mình.

Tuy nhiên, có vẻ Mariana không còn nghĩ nàng thụ động nữa.

Điều đó cũng có ý nghĩa lắm chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.