A Di Cách Vách Muốn Kết Hôn

Chương 4: Chương 4




Lương Thư Bình tay cầm ly nước thủy tinh nhìn chằm chằm Diệp Dĩnh Lam.

Hôm nay cô thật khác thường, gần mà như xa, cửa hàng thức an nhanh gần công ty không ăn, lại chạy một đoạn đường dài tới tận The Shop ăn, đây chính là đại cô nương lên kiệu hoa – đầu nhất tao*!(ta ko hỉu câu này là gì hết, ai bit giúp ta ). Bình thường cô nàng băng qua đường cũng lười, hôm nay cư nhiên lại lái xe đi ăn, đi qua một đoạn đường chật cứng mất gần ba mươi phút, rất vất vả mới tìm được một góc để đỗ xe.

Mất nhiều công như vậy chỉ để ăn một bữa cơm?

Tuyệt đối là có ẩn tình… Lương Thư Bình rửa sạch ly treo lên, lau khô hai tay, trở lại trước quầy bar, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Diệp Dĩnh Lam.

“Có chuyện gì thì nói đi, bằng không tôi thật sự không nghĩ ra được lý do cô chạy đến nơi này.” Cô lấy ngón trỏ bắn nhẹ vào trán Diệp Dĩnh Lam.

“Đến ăn cơm, không được sao?” Diệp Dĩnh Lam bĩu môi càu nhàu, nhẹ xoa xoa cái trán bị búng hồng. “Tay nghề anh tốt như vậy, đương nhiên là muốn tới thăm nha.”

“Thôi đi. Có chuyện gì cứ nói thẳng, đã là bạn bè lâu năm, còn có chuyện gì không thể nói sao?”Lương Thư Bình lấy từ dưới quầy bar một ly nước trái cây mát lạnh đưa cho cô. “Hơn nữa, cô đi một mình tới gặp tôi chứng tỏ tâm sự của cô không muốn nói cho những người khác biết.”

“Anh còn nhớ bạch mã vương tử Nhật Bản tôi kể lần trước không?” Diệp Dĩnh Lam nhẹ nhàng nhấm nháp nước ép trái cây lạnh, trẻ con thổi bọt khí trong ly nước.

Lương Thư Bình gật đầu, một câu chuyện cố tích gặp được bạch mã hoàng tử, thực sự cũng khiến cho anh có ấn tượng sâu sắc.

“Anh ấy hiện giờ là lãnh đạo trức tiếp của tôi. Thật khéo, phải không?” Diệp Dĩnh Lam liếc nhìn anh.

Nhưng Lương Thư Bình chỉ nhíu mày, không nói thêm lời nào.

“Ông chủ công ty tôi thu nhận anh ta làm rể hiền, đem nữ nhi xem vào bộ phận thư ký, chuyên phụ trách tất cả các công việc của Phạm quản lý, trợ lý đặc biệt như tôi trở thành tiểu muội pha trà…” Diệp Dĩnh Lam hờn dỗi cắn ống hút.

“Chuyện này là phát sinh sáng hôm nay đi?” Lương Thư Bình trong lòng đã hiểu rõ, cầm lấy iếng cam trang trí trên miệng ly của cô.

“Đi vào văn phòng, Trịnh đại tiểu thư đã yên ổn ngồi trên ghế của tôi, đồ dùng sắp xếp hết lại theo phong cách của cô ta. Anh biết không? Chẳng qua là đi Nhật Bản trở về thôi, thế giới liền thay đổi hết thảy, loại cảm giác này thật làm nhiều người muốn ói.” Diệp Dĩnh Lam lại cúi đầu uống nước trái cây. “Sau đó, cô ta nhìn thấy tôi tới, đem bàn tay trắng nõn chỉ bảo, sai tôi đi pha cà phê cho Phạm quản lý để anh ta có tinh thần cho một ngày làm việc…”

“Cà phê pha không tệ”, cô ta lạnh lùng quăng ra một câu. Có gì đặc biệt hơn người… Cảm giác của tôi lúc đó giống như một con chó đứng bên cạnh chờ đợi chủ nhân rảnh sẽ sờ sờ đầu nó.”

“Lam đáng thương… Cho cô thêm một ly nước trái cây nữa, ngoan nha.” Lương Thư Bình vỗ nhẹ bả vai cô.

“Nhìn cô ta luôn đảo quanh bên người quản lý, thật cảm thấy lửa giận tăng vọt, và sao nữ nhân không thể sống độc lập tự chủ, vì sao cứ phải xu nịnh nam nhân như chó vẫy đuôi mừng chủ chứ? Tranh giành ganh tỵ lẫn nhau, hao tốn tâm tư vì người đó mà chải chuốt ăn mặc, tôi cảm thấy cô ta thật đáng thương…” Diệp Dĩnh Lam tức giận tới đỉnh, vung tay đập mạnh lên mặt bàn.

“Chẳng lẽ không thể dựa vào năng lực chính mình, tự tạo một khoảng trời riêng sao? Vì sao cứ phải đem hy vọng đặt hết vào đàn ông?”

“Đó cũng là bởi vì cô đang có tham vọng lớn a, một người phụ nữ bình thường, không phải có nguyện vọng lớn nhất là làm bà nội trợ, chiếu cố cả gia đình sao?” Lương Thư Bình đưa cho cô một đĩa trái cây xắt miếng.

“Tôi còn Kỷ Thánh phải chiếu cố, tôi và họ khác nhau.” Diệp Dĩnh Lam cầm một miếng trái cây cho vào miệng.

“Cô thực sự không có ý định kết hôn?”

“Có lẽ chờ Kỷ Thánh lớn lên rồi nói.” Diệp Dĩnh Lam đưa ra đáp án mơ hồ.

Lương Thư Bình lấy lại đĩa hoa quả. “Trực giác của tôi cho thấy cô còn có việc giấu trong lòng.”

“Được rồi, tôi nhận.” Diệp Dĩnh Lam giơ tay đầu hàng. “Trên thực tế, khi thấy Trịnh tiểu thư liều mạng lấy lòng Phạm quản lý, trong lòng tôi có chút cao hứng.”

Rốt cuộc nói tới trọng điểm, Lương Thư Bình đem đĩa hoa quả đẻ lại trước mặt cô.

“Nhưng là anh không được giễu cợt tôi.” Diệp Dĩnh Lam không quên dặn dò: “Cũng không thể nói cho người khác biết.”

Lương Thư Bình đem ngón trỏ đặt trên môi, làm bộ kéo khóa; hành động này khiến Diệp Dĩnh Lam nở nụ cười.

“Khi ở Nhật Bản, tôi và vị lãnh đạo trực tiếp kia lại có quan hệ thân mật, hơn nữa, chúng tôi cũng không có ý định dừng lại…” Diệp Dĩnh Lam dừng lại một chút, giống như đoán trước nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lương Thư Bình. “Nghĩ như vậy một chút, tôi liền cảm thấy, tôi thắng.”

Một chút đắc ý hiện lên trên khuôn mặt của cô, hai gò má cũng vì vậy mà nhiễm một màu hồng, ánh mắt sáng ngời, dao động chút giảo hoạt. ^ ^

“Thôi đi! So với chuyện này có gì mà đắc ý.” Lương Thư Bình thối nói, xem ra đầu óc cô đúng là có vấn đề. “Nhưng là cô xác định cô và anh ta…”

“Kỳ thật, tôi cũng không thể nối lý do vì sao, mỗi lần gặp anh ấy, luôn có thể cảm thấy áp lực vô hình từ anh ấy, làm cho tim đập gia tốc, huyết áp tăng lên nhanh chóng, các giác quan trở lên mẫn cảm, cho dù cách năm sáu người, tôi vẫn có thể cảm nhận nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể anh ấy; Từ nước hoa của những người phụ nữ khác, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy. Sự tồn tại của anh ấy giống như khối sắt nóng bỏng, hung hăng lưu lại dấu ấn trong trái tim, cơ thể tôi. Đứng ở gần anh ấy, tay chân tôi trở nên luống cuống, quẫn bách bất an, ý thức lung lay, choáng váng… một loại bất an tôi không thể khống chế, và bị anh ấy ảnh hưởng. Chỗ nào bị ngón tay của anh ấy đụng chạm, tựa như bị ngọn lửa đốt cháy nóng bỏng, thiêu đốt trên làn da của tôi, loại cảm giác này giống như một ngọn lửa, thiêu đốta thần kinh của tôi…”

Diệp Dĩnh Lam hai tay nắm chặt, hai gò má nhiễm một màu hồng đậm, vì nhớ lại mà ngượng ngùng nóng mặt.

“Cho dù là dùng ngôn ngữ để miêu tả, trí nhớ của tôi vẫn không quên nhắc nhở tôi, từng lưu lại ấn ký trên cơ thể tôi…”

“Cô… uống thuốc? Là lạ.” Lương Thư Bình lấy mu bàn tay áp lên trán cô kiểm tra nhiệt độ, không có dấu hiệu sốt.

“Tôi biết anh không tin.” Diệp Dĩnh Lam cười chụp lại bàn tay anh.. “Tôi là nói thật, anh ấy giống như thuốc tê, nhiễu loạn lý trí của tôi.”

“Cô không hối hận a, cô gái?” Lương Thư Bình lướt tay qua má Diệp Dĩnh Lam, màu hồng trên má vẫn chưa biến mất.

“Kỳ thật, cảm giác cũng không hề xấu, nhất là đối với một phụ nữ sắp già mà nói, một lần phiêu lưu điên cuồng có thể coi là kinh nghiệm cuộc sống, không tận dụng lợi thế bay giờ, về sau sẽ không có cơ hội nữa.”

Diệp Dĩnh Lam thở dài, mặc dù giấc mơ là hảo hảo luyến ái, nhưng thời gian trôi qua, cô cũng hiểu được cơ hội thực hiện nguyện vọng này càng lúc càng nhỏ bé, vài năm nữa tuổi tác sẽ lên tới đầu số 3, thời gian yêu đương cũng bị công tác bận rộn chiếm hết, loại giấc mộng này cũng là không tưởng mà thôi…

“Đúng rồi, nhẫn trên tay cô là gì thế?” Lương Thư Bình chỉ nhẫn trên tay cô hoi. Từ khi nào thì cô ấy đã có chiếc nhẫn này?

“Đây là ngụy trang khi đi Nhật Bản, cũng là ông chủ của tôi mua cho.” Cô sờ sờ nhẫn của mình. “Chúng tôi giả vờ là vợ chồng sắp cưới để tránh một tên sắc lang, ai biết sau đó lại không tháo ra được nữa…”

“Nói không chừng có điềm ám chi gì a. Người ta nói, một số việc đều có lý do của nó.” Lương Thư Bình cười cười. “Có lẽ ám chỉ cô bị định sẵn cột lại với anh ta.”

“Đừng nói giỡn, chẳng qua chỉ là chiếc nhẫn mà thôi, làm sao có thể có ý nghĩa đặc biệt gì chứ.” Diệp Dĩnh Lam vỗ vỗ bờ vai anh.

“Chúc may mắn, đừng chơi với lửa kẻo bị lửa thiêu.” Lương Thư Bình thu hồi tất cả chén đĩa; “Còn nữa, cô còn nửa giờ, thời gian ăn trưa đã hết.”

Diệp Dĩnh Lam kêu thảm một tiếng, vôi vàng lao ra cửa.

Lương Thư Bình nhìn bóng dáng cô lao đi không nhịn được bật cười. Cô gái mơ hồ này, thực khiến người ta lo lắng; Nhưng là cô tiếp tục hành xử như vậy, cũng là một chuyện tốt sao? Anh bắt đầu cảm thấy đau đầu…

Chân trước vừa mới bước vào văn phòng, Diệp Dĩnh Lam giương mắt liền nhìn thấy Trịnh Thiến Như xoa thắt lưng, bước được vài bước lại gần cô ta, cô ta đã trừng mắt nhìn cô, bày ra bộ dạng mẹ kế, Diệp Dĩnh Lam thở một hơi dài.

“Công ty trả lương cho cô là để cô đục nước béo cò sao? Ăn cơm chậm như ốc sên, chẳng nhẽ cô không biết chiều nay Phạm quản lý có buổi họp quan trọng, cô phải sửa sang chuẩn bị tư liệu cho anh ấy, in sẵn ra để trên bàn sao! Cô là trợ lý đặc biệt kiểu gì, coi đây là nhà dưỡng lão sao?”

Giọng Trịnh Thiến Như vang như súng máy, khiến cho ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn lại.

Cô ta không phải tự xưng thư ký riêng của Phạm Hán Đình sao? Vì sao không tự mình thể hiện, lại muốn một trợ lý nho nhỏ như cô làm chứ? Thật sự là kỳ quái! Nhưng Diệp Dĩnh Lam hiểu rằng bất mãn này không thể nói ra miệng, nếu không cô liền xong đời.

Cô khiêm tốn cúi thân mình, một óc 45 độ. “Đại tiểu thư nói đúng ạ, tôi sẽ lập tức đi làm, sẽ không để lỡ việc của Phạm quản lý.”

“Có cho cô cũng không dám.”

Trịnh Thiến Như hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi. “Đốc đốc đóc” thanh âm giày cao gót đặc biệt chói tai Diệp Dĩnh Lam. Cô hướng theo bóng Trịnh Thiến Như làm mặt quỷ, bày tỏ ức chế.

Đứng dưới mái hiên thì phải cúi đầu, ai bảo cô làm nhân viên tạm thời của người ta? Lời của ông chủ sao có thể vào tai nọ ra tai kia! Diệp Dĩnh Lam nhận mệnh lấy bản kế hoạch trên bàn, may mắn kế hoạch này đều đã được sửa sang lại, cô chỉ cần phô tô thêm vài bản là tốt rồi.

Xem Diệp Dĩnh Lam lúc đầu làm việc cỡ nào hăng hái, tinh thần làm việc có thể coi là đứng đầu trong nhân viên, khiến cho cấp trên không thể xem thường, mà giờ này lại trở thành nhân viện tạp vụ, pha trà rót nước, điều này… cũng thật quá đáng đi!

Bất quá không quan trọng, hiện tại chẳng qua là “Rồng sa nước cạn bị tôm giễu, hổ xuống đồng bằng bị chó khi” (Ces: câu này í là: con người dù có oai hùng, lẫy lừng đến đây, khi sa cơ lỡ vận, ra khỏi địa bàn quen thuộc thì cũng bị những kẻ yếu hơn coi thường, khi dễ.) cô tin rằng tài năng sẽ không bị mai một, một ngày nào đó cô vẫn có thể xoay chuyển tình thế, xem tới lúc đó còn dám vênh mặt sai khiến cô nữa không.

Ôm một chồng tư liệu lớn, Diệp Dĩnh Lam cố hết sức mở cửa phòng quản lý, quả giốn như dự đoán, Trịnh Thiến Như ở bên cạnh Phạm Hán Dình ỉ ôi, nũng nịu nói nói cười cười với hắn, thanh âm thánh thót, giọng như rót ra mật.

Diệp Dĩnh Lam lạnh liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không nói thêm tiếng nào, nhanh chóng đưa tư liệu tới trước bàn Phạm Hán Đình, không ngờ vô ý bị trượt gót giầy, cả người lảo đảo suýt ngã; Phạm Hán Đình không nói hai lời, phản xạ nhanh chóng đẩy Trịnh Thiến Như ra, lao nhanh đến bên cô, kịp thời ôm Diệp Dĩnh Lam vào lòng…

Mà tư liệu bay toán loạn trong không trung…

“Em thực mơ hồ. Thiếu chút nữa là ngã xuống rồi, sàn văn phòng anh không bị em làm thủng một lỗ mới là lạ đó.” Phạm Hán Đình nhịn không được quở trách cô.

“Hừ, quan tâm thảm của anh, liên quan gì tới tôi chứ.” Diệp Dĩnh Lam hướng cho hắn một chùy, nhưng bị Phạm Hán Đình bắt lấy cổ tay.

“Bình tĩnh một chút. Anh vừa giúp em đó.” Phạm Hán Đình thắt chắt lực đạo quanh eo cô, mắt liếc thấy chiếc nhẫn còn trên tay cô, vô thức nở nụ cười, nắm lấy cổ tay cô xoay lại nắm chặt.

So với Phạm Hán Đình đắc ý, Diệp Dĩnh Lam không được tốt như vậy. Chóp mũi ngửi thấy mùi nước hoa trên người Phạm Hán Đình, nhất thời liền khiến cho cô đầu óc choáng váng.

Cô tinh tường nhận thức được cô thể cô tựa hồ đang dán chặt vào người Phạm Hán Đình, qua lớp quần áo mỏng manh truyền tới thân nhiệt của anh, nóng bỏng thiêu đót thần kinh của cô, trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh khuôn ngực trần của anh, cô nhất thời cơ hồ không thể đứng thẳng, phải dựa vào trong ngực của anh.

“Hai người có thể tách ra rồi đó!” Trịnh Thiến Như bước nhanh tới tách hai bọn họ ra, ghen ghét trừng mắt nhìn Diệp Dĩnh Lam. Cư nhiên dùng chiêu này để câu dẫn vị hôn phu tương lai của cô!

“Tôi lập tức thu thập lại tư liệu.”

Hành động của Trịnh Thiến Như đã cho cô một lý do tốt nhất để rời khỏi Phạm Hán Đình, đòng thời cũng có thể cho cô bình tĩnh lại cơn choáng váng trong đầu. Diệp Dĩnh Lam lập tức ngồi xổm xuống thu thập lại tư liệu, xếp hết lại thành một chồng trên sàn nhà, tránh phải đổi diện trực tiếp với Trịnh Thiến Như.

Làm ra cái việc ngốc nghếch này, cô không dám đối mặt với giá trị công việc của mình!

Trịnh Thiến Như lại dựa vào người Phạm Hán Đình, yêu kiều hỏi: “Hán Đình, hôm trước khi anh đi Nhật Bản công tác, em định tới chỗ anh giúp anh sửa sang thu dọn lại phòng ở, không ngờ đến đó, người ở dó lại nói là anh không còn ở đó nữa. Đây là chuyện gì xảy ra a?”

Bới vì anh ta đã chuyển nhà a, đơn giản thế thôi. Diệp Dĩnh Lam đưa lưng về phiá bọn họ lại nhăn mặt, tiếp tục thu dọn tư liệu bị phát tán.

“Đây… bởi vì bạn của tôi đang trốn nợ, cho nên trao đổi phòng ở…” Phạm Hán Đình lui từng bước, vân đạm phong khinh nói.

“Vậy anh ở đâu, nói cho em biết, như vậy, thi thoảng em có thể tới đó giúp nha thu dọn sửa sang lại phòng” Trịnh Thiến Như cười đến ngọt ngào, một lòng biểu hiện hiền dịu của mình, muốn thu hút trái tim Phạm Hán Đình.

“Việc này… bởi vì đây không phải phòng của tôi nên tôi không muốn cho người khác địa chỉ; Có việc gì cần tìm tôi thì gọi điện cho tôi là được rồi.” Phạm Hán Đình lại một lần nữa trốn tránh.

Nghe thấy câu trả lời không hợp lý của anh, Diệp Dĩnh Lam vụng trộm cười, khiến cho Phạm Hán Đình bất mãn, lấy mũi giày đá nhẹ lên đống tư liệu của cô. Hành động của anh đổi lại ánh mắt xem thường oán giận, nhưng Phạm Hán Đình có ý quay mặt ra chỗ khác không để ý tới cô.

Buổi chiều, năm giờ bốn lăm phút, Diệp Dĩnh Lam kéo lê thân xác mỏi mệt bước ra khỏi thang máy. Trong lòng không ngừng nhắc đi nhắc lại, thực sự mệt chết người. >”

Buổi chiều vì một vấn đề nhận thầu công trường Trung Lịch mà cô và Phạm Hán Đình lại xảy ra xung đột.

Hai người tranh chấp cả buổi, cuối cùng không ngờ lão bản lại quyết định xử lý theo ý kiến của Phạm Hán Đình, cũng muốn đem đối tượng hợp tác ban đầu đổi thành phương thức khoán trắng, chọn công ty nào thắng thầu để hợp tác công việc.

Đáng giận! Diệp Dĩnh Lam tức giận đạp chiếc xe hơi màu đỏ bên cạnh một một đạp.

Lão bản rốt cuộc suy nghĩ cí gì a, dự án này rõ ràng do cô phụ trách, không ngờ từ sau khi Phạm Hán Đình từ trên trời rơi xuống, lại giao cho hắn một tay nắm quyền! Cũng không xem lại lúc trước là cô nỗ lực giải quyết chủ hộ khó tính duy nhất ở Trung Lịch, đẩy nhanh tốc độ thu hồi đất, đây tất cả đều là công của cô, làm sao có thể vì lấy lòng con rể tương lai, liền đem một dự án lớn của công ty quăng đi chứ.

“Đáng giận!” Diệp Dĩnh Lam chăm chú nhìn lên, đây không phải là chiếc xe yêu quý của Trịnh đại tiểu thư sao?

Một bụng oán giận đang lo không có chỗ phát tiết, liền hợp tình hợp lý đá thêm mấy chục cái. Mà chiếc xe thể thao màu đỏ chịu không được cước lực của cô, nhanh chóng phát ra tiếng cảnh báo, tiếng còi vang vọng trong không gian tầng hầm, nghe có chút chói tai.

Diệp Dĩnh Lam hừ lạnh, bước về phía chiếc xe của mình, nó thật dịu dàng đáng yêu đậu ở chỗ gần lối ra. Cô nhìn bốn phía xung quanh, thấy thế nào vẫn là chiếc xe của mình đáng yêu nhất. ^^

Trên môi nở ra nụ cười dễ chịu, lấy chìa khóa từ trong túi xách chuẩn bị mở cửa xe, ai ngờ đột nhiên có hai cánh tay từ phía sau cường ngạnh chế trụ thắt lưng cô.

Cho tới lúc này, mùi trên người người này, Diệp Dĩnh Lam không cần ngửi cũng biết là của tên Phạm Hán Đình kia. Cô cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng vô ích, ngược lại khiến cho Phạm Han Đình bắt được hai tay của cô. Cô đành phải ngừng giãy dụa, để mặc anh khóa chặt thân thể cô trong lòng.

“Buông!” Cô lạnh lùng mở miệng.

Phạm Hán Đình bình tĩnh khóa trụ đôi mắt của cô. “Không!”

Mỗi khi bị Phạm Hán Đình nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Dĩnh Lam liền không thể né tránh ánh mắt của anh.

Anh nắm lấy tay trái của cô đưa lên môi, Diệp Dĩnh Lam tâm hoảng ý loạn nhìn chằm chằm từng hành động của anh; Chỉ thấy Phạm Hán Đình đặt một nụ hôn thật nhẹ lên chiếc nhẫn trên tay cô, khiến cho trái tim cô đập liên hồi, mà cô chỉ cô thể ngây ngô nhìn anh…

“Không… Không cần…” Lý trí dần dần biến mất đầu cô, Diệp Dĩnh Lam chỉ có thể bấtt lực lặp lại hai chữ.

“Không cần cái gì?” Phạm Hán Đình mang theo ý cười cố ý hỏi lại cô, cúi đầu ghé sát vào khuôn mặt cô, cọ cọ cằm vào chóp mũi thanh tú của cô.

“Mau buông em ra…” Diệp Dĩnh Lam vô lực phản kháng, ánh mắt chìm ngập sương mù, ngay cả ngữ khí cũng nhẹ nhàng yếu ớt.

“Thật vậy chăng?” Phạm Hán Đình lại hỏi lại.

Diệp Dĩnh Lam nghe vậy ngây ra một lúc. Chính mình thật sự hy vọng anh ấy buông tay sao? Trong tiềm thức của cô tựa hồ có ý kiến không thể nào tán thành.

Phạm Hán Đình nhìn thấy ánh mắt cô mê võng mông lung nhịn không được bật ra tiếng cười từ trong cổ họng, cúi đầu khẽ hôn trụ bờ môi mềm mại đang hé mở của cô.

Chờ khi Diệp Dĩnh Lam lấy lại được lý trí của mình đã là hai giờ sau.

Cô ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Căn phòng này bài trí tương đối đơn giản, ngoài một giá sách lớn chiếm hết mặt tường là một bàn làm việc và một cái máy tính, cùng với một dàn âm thanh thoạt nhìn khá hiện đại. Chóp mũi ngửi được một mùi chanh thoang thoảng nhẹ nhàng trong không khí, đây là hương vị cô yêu thích nhất, có thể làm dịu tâm tư của cô, khiến cho cô vô thức nở ra nụ cười.

“Hắc, mỹ nữ.”^ ^

Đột nhiên một giọng nói gọi tên cô, cô vội quay đầu lại xem, là Phạm Hán Đình đang cười khanh khách mà nhìn cô! Mà cảm giác da thịt mát lạnh khiến cô giật mình nhận ra mình đang trần trụi, mặt đỏ lên, cuống quít nắm lấy chăn bao quanh mình, trốn vào góc giường.

“Đây là làm sao?” Diệp Dĩnh Lam đề phòng hỏi, lại nhìn xung quanh thêm lần nữa, xem ra cũng không có gì nguy hiểm.

“Đây là phòng của anh, em là nữ nhân đầu tiên được bước vào.” Phạm Hán Đình tựa như lấy lòng nói, đồng thời cũng đưa cô một hộp khăn giấy.

“Để làm gì?” Diệp Dĩnh Lam mặc danh kỳ diệu tiếp nhận hộp khăn giấy, không hiểu anh muốn làm gì. Cô nhìn từ trên xuống dưới Phạm Hán Đình.

“Anh muốn hỏi em.” Anh rút khăn giấy lau đi nước mắt trên mặt cô mà chính cô cũng không biết. “Mơ thấy cái gì, mà khóc không ngừng…”

Giấc mơ! Diệp Dĩnh Lam mâu quang buồn bã, đó có thật là giấc mơ, cô nhớ rất rõ ràng, là mùa hè đại học năm thứ hai…

Năm đó…

Mùa hè ở Đài Bắc cho dù là buổi tối vẫn rất oi bức, Diệp Dĩnh Lam mệt mỏi kéo thân mình trở về nhà trọ.

Cầm ba lô nặng, cô vất vả mở cửa, ai ngờ cửa vừa mở ra, nghênh đón cô là bốn người bạn ở cùng phòng ai nấy bất an cùng thất sắc, mọi người xoa tay không biết làm sao nhìn cô . Diệp Dĩnh Lam mỉm cười. Mọi người bị làm sao vậy? Lần đầu tiên thấy họ lộ ra loại biểu tình kích động này.

“Các ngươi bị gì thế? Phát sinh chuyện động trời gì sao?” Cô buông ba lô xuống, cố gắng tới phòng bếp uống nước .

Các cô bốn người hai mặt nhìn nhau, sau đó Lưu Tử Phong đứng lên, cô hít một hơi sâu, cẩn thận bước lại gần Diệp Dĩnh Lam.

Diệp Dĩnh Lam thoáng nhìn sắc mặt cô bất an, liền khó hiểu vỗ vai cô.

“Tử Phong, ruốt cuộc có chuyện gì, các ngươi ai cũng vẻ mặt xanh xao, là chủ cho thuê nhà muốn đòi tiền phải không?” Diệp Dĩnh Lam vừa nói vừa lau giúp bạn mồ hôi.

“…Dĩnh Lam, ta nói ngươi đừng kích động, nhất định phải bình tĩnh…” Lưu Tử Phong khẩn trương vạn phần nắm chặt vạt áo.

Diệp Dĩnh Lam nghe vậy nhướng mi. Bảo cô bình tĩnh? Chẳng lẽ là tiền thuê nhà muốn tăng gấp hai sao? Như vậy thật không có thiên lý!

“Dĩnh Lam…..” Lưu Tử Phong thở sâu, quyết tâm nói ra bằng bất cứ giá nào. Ai bảo cô xui xẻo, chơi đoán số thua, phải phụ trách nói cho Diệp Dĩnh Lam tin dữ.

“Một tiếng trước chúng ta nhận được điện thoại của bá mẫu ngươi gọi tới, nói chị cùng anh rể ngươi bị tai nạn xe cộ, trên đường đến tỉnh bị xe cát đá đâm tới, anh rể ngươi trên đường tử vong, chị ngươi hiện tại đưa đến bệnh viện cấp cứu, tình huống không được khả quan lắm ……”

Ly thuỷ tinh trong tay Diệp Dĩnh Lam rơi xuống mặt đất, vỡ thành từng miếng, tựa như suy nghĩ của cô hiện giờ, chân tay bủn rủn….

Cô dựa vào tủ lạnh, không thể tin nhìn Lưu Tử Phong:“Ngươi là gạt ta, đúng hay không……”

“Ta cũng thực hy vọng tin tức này là giả, nhưng là…. Nó không phải, nó là sự thật.” Lưu Tử Phong tiếc nuối vạn phần ngóng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Diệp Dĩnh Lam.

Diệp Dĩnh Lam hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống sàn nhà. Làm sao có thể xảy ra chuyện này? Cô rõ ràng cùng chị giao ước, lần này nghỉ hè muốn cô đi tới quán hồng trà của chị làm công! Chị còn nói muốn dẫn cô đi suối Lập Vụ xem thiên nhiên hung vĩ đã tạo ra khe sâu hiểm trở; anh rể cũng vỗ ngực nói muốn giúp cô giới thiệu bạn trai – nhất định phải đem cô biến thành lão bác chồng, gả đi ra ngoài……

“Lam, ngươi phải kiên cường…… “

Không biết từ khi nào, ba ngươi kia cũng bước lại gần, nhìn Diệp Dĩnh Lam bất lực ngồi ở sàn nhà, không đành lòng đặt tay lên bả vai cô.

“ Không có khả năng…… ” Hai hàng nước mắt nóng bỏng từ trong mắt Diệp Dĩnh Lam chảy xuống. Nước mắt là nóng bỏng, nhưng nội tâm của cô lại rét lạnh như hầm băng ngàn năm.

“Chuyện này tuyệt đối không có khả năng là thật! Anh rể lái xe luôn cẩn thận, thường bị chị giễu cợt là như rùa bò……”

“ Ngươi muốn biết đúng hay không thì tới Hoa Liên xem thử xem?” Trên Tiểu Hoa thật cẩn thận nói, lấy quần áo lau đi nước mắt trên mặt Diệp Dĩnh Lam.>___

“Trước tiên tắm rửa lại đi, ta nghĩ chị ngươi cũng không muốn nhìn ngươi bộ dạng bẩn thỉu này đâu, ngươi đã quên chị thích nhìn ngươi bộ dạng sạch sẽ sao? ” Khương Vân Âm khuyên, đồng thời nâng Diệp Dĩnh Lam dậy.

Phía đông, 9 giờ đêm, trên xe không có người, cũng phi thường im lặng, chỉ có tiếng xe lửa rầm rập quanh quẩn.

Ngoài cửa sổ xe một mảnh tối đen, người quản lý lẳng lặng chìm vào mộng đẹp, ngẫu nhiên sẽ có một chuyến tàu đêm khác đi ngang qua, phát ra âm thanh bén nhọn, bằng không cũng chỉ đơn điệu tiếng rầm rập vẫn lặp lại, lặp lại ,…..

Không khí buồi tối luôn hơi lạnh, Diệp Dĩnh Lam kéo chiếc áo khoác trên người, trán dựa vào cửa kính xe lạnh như băng. Bên ngoài không có ngọn đèn, khiến cho cửa xe có thể biến thành gương soi rọi cảnh vật trong xe .

Một hàng nước mắt từ khoé mắt cô trào ra, cô lau nó, đờ đẫn nhìn chính mình trong kính. Nhờ ánh sáng mờ của ngọn đèn, cô thấy mình thật thảm bại, mặt không còn chút máu. Suy nghĩ bối rối, không thể tự hỏi, trong đầu lần lượt là tình cảnh cô cùng chị ngày xưa sống nương tựa lẫn nhau .

Cô cùng chị lúc tám tuổi cha mẹ đều liên tiếp qua đời, cô cũng không biết tại sao, nhưng sự tình cứ như vậy phát sinh, cô cũng không thể phản kháng lại vận mệnh, chỉ có thể cắn răng nhận lấy nó. Hai chị em nhất thời thành cô nhi, họ hàng thân thích đều không muốn nhận nuôi cô, khiến cô trong nháy mắt có thể hiểu được tình ấm lạnh, chỉ một buổi tối vượt qua chuyện kinh thiên động địa, tuổi thơ cô giống như diều đứt dây, vuột bay đi không quay lại, nằm sâu trong trí nhớ của cô.

Chị khi đó bất quá mới học cấp 3 mà thôi, thản nhiên tiếp nhận gánh nặng nuôi cô lớn lên, từ bỏ tương lai trung học học nghiệp tốt đẹp, từ một cô gái được cha mẹ chiều chuộng nâng niu trong bàn tay, trở thành nhân viên trong nhà xưởng, lương một tháng gần hai vạn để duy trì cuôc sống cho chị em cô.

Diệp Dĩnh Lam vuốt bàn tay mịn màng của chị dần trở nên thô ráp, thường đau lòng nước mắt liền rơi nhưng chị một câu oán giận đều không có, chỉ mỉm cười sờ đầu cô, muốn cô học thật tốt.

Diệp Dĩnh Lam thấy mũi cay cay, nước mắt làm tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ, khiến cô không nhìn rõ cảnh vật trước mắt, cô dùng sức cắn môi, không cho chính mình khóc thành tiếng…..

Thật vất vả cho tới khi cô lên trung học, Diệp Dĩnh Lam thuyết phục tỷ tỷ tin tưởng cô có thế dựa vào năng lực của mình để lo tiền học phí, tỷ tỷ không cần phải lo trang trải học phí vất vả như vậy nữa. Cô cũng thuyết phục tỷ tỷ mau gả cho tỷ phu đã cuồng dại chờ đợi tỷ tỷ thật nhiều năm, thuyết phục tỷ tỷ có thể an tâm theo đuổi hạnh phúc của chính mình, không nên vì cô mà thao phiền chậm trễ.

Gả tỷ tỷ tới Hoa Liên, kết hôn không lâu liền sinh được một bé trai kháu khỉnh, thông minh đáng yêu khiến cho vợ chồng hai người đều rất vui vẻ, tỷ còn nói với cô rằng, hắn lớn lên nhất định rất tài giỏi. Nhìn hai vợ chồng tỷ tỷ tươi cười thỏa mãn, Diệp Dĩnh Lam cũng vô cùng cao hứng.

Nhưng làm sao lại có tai nạn bất ngờ này xảy ra? Nhìn thấy tỷ tỷ đã bắt đầu những tháng ngày hạnh phúc, vì sao ông trời lại tàn nhẫn cướp đi của nàng hết thảy?

Chỉ mới bảy năm trôi qua mà thôi, đã làm cho một tiểu hài tử bé nhỏ lớn thêm rất nhiều, hết hè này Tiểu Kỷ Thánh sẽ lên tiểu học, cô thường nghe tỷ tỷ ngọt ngào kể rằng phải giúp Tiểu Kỷ Thánh chuẩn bị rất nhiều đồ dùng tới trường, ngữ khí tràn ngập sủng ái đối với đứa nhỏ, miêu tả giấc mộng Tiểu Kỷ Thánh sẽ có được mọi thứ tốt đẹp nhất, khiến cho Diệp Dĩnh Lam hâm mộ tới mức cũng muốn sinh một tiểu oa nhi…

Tại sao lại thình lình xảy ra tai nạn này chứ? Ngay tại thời điểm mọi thứ vừa mới bắt đầu…

Diệp Dĩnh Lam nhìn chằm chằm vào cửa kính xe sáng như gương, trong gương chính là hai mắt đẫm lệ của mình, hai mắt sưng như hai trái hạch đào, mà cũng sắp tới Hoa Liên. Cô gắt gao siết chặt ba lô vào lòng, nhưng thế nào cũng không ngăn được hàn khí xâm nhập vào từ lỗ chân lông, như những chiếc gai bén nhọn đâm sâu vào tận đáy lòng…

Nước mắt âm thầm rơi không ngừng, giống như bên ngoài, một bóng tối vô tận, tìm không thấy điểm ngừng…

Nắng chiếu rức rỡ, các nhân viên, y tá bận rộn chăm sóc các bênh nhân có thể tùy lúc mà xảy ra sự cố, thanh âm bình ôxy kêu xiu xiu, thanh âm máy điên tâm đồ lạnh lùng kêu vang theo quy luật, một chút một chút nhảy lên, âm thanh khóc thương của người nhà bệnh nhân đang cúi đầu rấm rứt, hay đau thương ngóng nhìn thân nhân trên giường bệnh đang mất đi tri giác, hoặc bi ai khóc trên hành lang; Mà một thân áo blouse trắng của bác sĩ và y tá đầy tiếc nuối đứng một bên nói thật lòng xin lỗi….

Diệp Dĩnh Lam nhìn khung cảnh xa xa trước mặt. Hình ảnh cỡ nào quen thuộc, thời gian như quay lại thời điểm mẹ cô mất đi.

Từ sau khi cha cô qua đời vì bệnh ung thư, mẹ cô không thể thừa nhận người chồng yêu dấu đã ra đi, tinh thần sa sút. Kết thúc tang lễ cuả cha, mẹ cô vẫn trong tình trạng hoảng hốt, một tháng sau dễ dàng uống liều thuốc ngủ bác sĩ kê đơn để an định tâm thần, mở bếp lò ra, nXên lặng trên giường, tựa như chìm vào giấc ngủ.

Tỷ tỷ hôm đó về nhà sớm, vừa mở cửa ra liền ngửi thấy mùi khí than nồng nạc, vội vàng mở toang cửa sổ, tắt bếp; Bước vào phòng ngủ, phát hiện mẹ nằm lặng lẽ trên giường, tóc xõa tung, vỏ thuốc nằm rải rác khắp nơi, tỷ tỷ cả kinh, vội vàng gọi xe cứu thương giúp đỡ. Và cô cũng được gọi tới bệnh viện.

Vừa vào tới phòng cấp cứu, cô cũng nhìn thấy cảnh tượng như lúc này, bác sĩ cố gắng phục hồi nhịp tim cho mẹ, sử dụng máy điện tim, cô trơ mắt nhìn thân hình gầy yếu của mẹ vì điện giật mà bất lực nhảy lên, hạ xuống, trong không khí còn có mùi than cốc…

Nhưng biểu hiện trên điện tâm đồ cũng không có gì tiến triển, đường biên vẫn một đường thẳng tắp, chỉ khi điện lưu vào người, lại nhảy lên do tác động vật lý, mạnh mẽ lên song, nhưng rồi lại yên tĩnh…

Cấp cứu kéo dài hơn nửa giờ, thầy thuốc chạy đua cùng thời gian,. Vốn dĩ Diệp Dĩnh Lam không tin vào sự tồn tại của thần linh, nhưng vào thời điểm này, cô thành tâm cầu khẩn ông trời phù hộ, phù hộ cho mẹ cô bình an vô sự, dừng sau khi đã cướp đi cha cô rồi, lại ngay cả mẹ cô cũng muốn mang đi…

Cô chắp tay cầu nguyện…

Nửa giờ sau, bác sĩ sắc mặt ngưng trọng ảm đạm đi về phía hai chị em cô, áo blouse trắng thấm đẫm chất lỏng màu nâu của máu khô, tiếc nuối lắc đầu, phía sau hộ lý nhẹ nhàng nâng tấm vải trẳng phủ đi khuôn mặt gầy yếu của mẹ…

Vì sao bênh viện luôn có một màu trắng bi thảm như vậy, làm cho người ta khó chịu…

Diệp Dĩnh Lam trằn trọc một đêm khó ngủ, mở to mắt, suy nghĩ trở lại tình cảnh trước mắt trong phòng bệnh. Chỉ còn năm bước là tới giường bệnh của tỷ tỷ, nhưng thân thể cô nặng như chì, không thể di chuyển…

Quanh tỷ tỷ bao bọc đầy bởi các loại máy dưỡng khí, ánh sáng màu xanh của máy điện tâm đồ vô lực khiêu khiêu; Mà người trên giường bệnh tái nhợt không chút huyết sắc, như là ánh nến mỏng manh trong gió, chỉ cần một cơn gió nhẹ, ánh nến sinh mệnh liền phụt tắt…

Một cơn chóng mặt đánh thẳng vào ý thức của cô, khiến cô phải vịn vào vách tường mới có thể chống đỡ chính mình. Bên tai cô truyền tới tiếng khn khan, như là tiếng nước mắt ròng ròng, một hồi lâu sau, cô mới ý thức được đó chính là tiếng khóc của cô; Diệp Dĩnh Lam cắn chặt môi dưới mong có thể ngăn chặn tiếng khóc bật ra từ miệng, nhưng chỉ thấy trong miệng đã mang vị máu…

Cả người cô phát run, lấy hai tay ôm lấy thân thể chính mình…

“Ngươi không phải A Lam sao? Đến khi nào vậy?”

Đột nhiên một giọng nói bén nhọn phá vỡ toàn bộ không gian truyền tới tai cô, khiến Diệp Dĩnh Lam trong lòng chấn động, vội vàng dùng tay áo lau đi nước măt, dựa vào tường đứng lên.

Cô vĩnh viễn nhớ rõ sắc mặt của đại bá mẫu khi tham gia tang lễ của mẹ, tuyệt không mang theo một tia tình cảm, lạnh như băng mà tỏ vẻ nà bà không có năng lực thay em trai chiếu cô hai đứa cháu gái; Những người thân thích khác cũng lanh lùng đứng một bên, không ai tiến lên cho tỷ tỷ một cánh tay ấm áp.

Cô vĩnh viễn sẽ ghi nhớ đôi mắt lạnh như băng không mang theo một tia dịu dàng nào kia, như là một khối băng áp lên trái tịm cô, hàn ý khiến cho cô hít thở không thông.

“Đại bá mẫu, đã lâu không gặp.” Cô hơi hơi hạ thấp người.

“Ngươi cũng đến béo, Ngẫu Miên cũng không có thời gian chiếu cố tỷ tỷ ngươi, ngươi cũng biết, Ngẫu Miên cũng có công việc chuyên môn của nó, sao có thể suốt ngày ở lại bệnh viện? Lại nói, đại bá ngươi mấy năm nay thân thể cũng không được như trước, luôn lui tới loại địa phương này, vạn nhất bị lây bệnh hay thứ gì không tốt làm sao giờ? Ngươi giúp Ngẫu Miên sao?” Đại bá mẫu một ngụm quốc ngữ Đài Loan nói xong, vẫn là khuôn mặt lạnh kia.

“Bá mẫu, tiền thuốc men của tỷ tỷ và tỷ phu ta tính như thế nào?” Diệp Dĩnh Lam lấy ngữ khí cứng ngắc hoỉ.

Trong mắt đại bá mẫu cuối cùng cũng xuất hiện một chút ý cười. ‘Nga, việc này ngươi không cần lo lắng, ta đã hỏi qua bệnh viện, chờ ngươi đến lại cùng nhau tính. Bằng không, qua vài ngày cũng có phí bảo hiểm của tỷ tỷ và tỷ phu ngươi….”

“Vậy Kỷ Thánh đâu?”

“Hắn nga, hiện tại ở trong vườn trẻ, ta cũng có trao đổi với bên đó, trước đang gửi ở bên đó chờ, chờ ngươi tới đây tiếp nhận hắn. Ah, còn có, ngươi nên nhanh chút làm hậu sự cho tỷ phu ngươi, chôn cất cũng không phải là biện pháp tốt. Ta biết một ngồi chùa ở gần đây có cho người dân gửi linh vị người thân, lát nữa ta sẽ bảo đại bá cho ngươi số điện thoại, ngươi tự mình thương lượng với các nhà sư, xem có thể làm như thế nào thì làm, làm sớm một chút tốt hơn.”

Đại bá mẫu nở nụ cười giả tạo, lộ ra chiếc răng vàng giả trong miệng khiến Diệp Dĩnh Lam nhìn mà buồn nôn; mà thân thể lắc kư theo tiếng cười càng khiến người ta có cảm giác ghê tởm.

Đột nhiên các y tá xôn xao, hai ba nữ y tá vội vàng chạy tới trước giường của chị cô, điều chỉnh điện tâm đồ, chuẩn bị làm hô hấp nhân tạo, điều chỉnh từng chút một. Một vị bác sĩ cũng vôi vàng từ bên ngoài chạy vào, cưi người lấy tay đẩy mí mắt của tỷ tỷ, xem xét tình trạng, nhanh chóng trao đổi vài câu với y tá bên cạnh, lập tức một y tá nhanh chóng kéo rèm quanh giường.

Diệp Dĩnh Lam thấy thế hít một ngụm khí lạnh, làm sao vậy? Cô liều lĩnh xông lên kéo tấm màn phía trước, y tá cấp cứu bị sốc bởi hành động của cô, nhanh chóng kéo cô ra ngoài, nhưng Diệp Dĩnh Lam khăng khăng muốn vào sxem tình hình, nếu không cô không thể an tâm.

“Không được, cô à, cô như vậy sẽ cản trở chúng tôi tiến hành cấp cứu.”

Y tá vẫn dịu dàng khuyên can nhưng Diệp Dĩnh Lam đang rối loạn, không hề nghe thấy tiếng của cô, y tá không còn cách nào khác bất đắc dĩ lấy thân thể ngăn trở cô, chờ bác sĩ quyết định.

Giờ phút này thời gian dường như đông lại, Diệp Dĩnh Lam có cảm giác ở ngực thật nặng nề, ánh mắt chỉ dám chăm chú nhìn vào trước mặt . Rốt cuộc tình hình cấp cứu như thế nào, cũng không có người đi ra báo cáo, làm cho cô tâm trạng đều là bất an…….

Giống như cả thế kỉ trôi qua, thật vất vả mới thấy bác sĩ đi ra, thở dài nhìn Diệp Dĩnh Lam lắc đầu .

” Cô là người nhà bệnh nhân thì nên vào liền đi . Chúng tôi bất lực, nếu một hồi nhịp tim không ổn, tình huống có dấu hiệu biến hóa, cô tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý…..”

Diệp DĨnh Lam đẩy cô y tá ra, chạy thẳng đến nơi tỷ tỷ đang nằm trên giường bệnh, hai mắt đẫm lệ nhìn vào mắt chị mình.

Tỷ tỷ, tỷ tỷ có tri giác thì mở to mắt đi, nói cho em biết tỷ tỷ không có bỏ em lại một mình mà đi…. Cô cầm chặt hai tay chị ở trong lòng lòng bàn tay, trong lòng hét lớn.

Tựa hồ nghe thấy nguyện vọng của cô, người trên giường bệnh chậm rãi mở mắt, chậm chạp nhìn Diệp Dĩnh Lam, khoé mắt dường như có giọt lệ, đôi môi khô nứt mấp máy….

“Tiểu…. Kỉ Thánh…”

“Tỷ tỷ yên tâm, em nhất định sẽ chiếu cố cho nó thật tốt, tỷ tỷ yên tâm…… “

Diệp Dĩnh Lam quỳ gối bên giường bệnh, lấy tay tỷ tỷ áp vào mặt mình, tay tỷ tỷ thật lạnh a, cô cố gắng nở nụ cười tươi trên mặt, đáng tiếc những giọt lệ không nghe lời, không tự chủ được mà rơi xuống, nhiều giọt làm ga giường bệnh trắng xóa ẩm ướt cả một vùng, giống mấy đóa thê lãnh phí phạm….

Nghe thấy cô cam đoan, người trên giường như buông được khối đá đè nặng trong lòng, trên má như hơi hơi nhiễm một chút cực nhẹ cực đạm đỏ ửng, môi nở ra ý vui mừng, sau đó nhắm mắt lại, không bao giờ mở ra nữa.

Điện tâm đồ cứng nhắc liên tục vang lên âm thanh chói tai……..

Diệp Dĩnh Lam nhấn chuông cửa nhà trẻ tư nhân, lập tức có người đi ra mở cửa, kinh ngạc nhìn Diệp Dĩnh Lam. Diệp Dĩnh Lam cũng lập tức nói rõ thân phận và mục đích đến đây, cô tới đón Tô Kỉ Thánh về nhà.

Sau khi người ta kiêm tra được thân phận của cô mới gọi Tô Kỉ Thánh ra.

Tô Kỉ Thánh vẻ mặt bình tĩnh nhìn Diệp Dĩnh Lam.

“Ba và mẹ con không thể tới đón con phải không? Con nghe thấy tin tức bọn họ xảy ra tai nạn xe. ” Cậu hỏi thẳng vào vấn đề.

Trong khoảng thời gian ngắn Diệp Dĩnh Lam không biết nên trả lời vấn đề của hắn như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác ngây ngô cười. “Con…… đã biết . “

“Cho nên ba cùng mẹ đều đã chết, họ đã đi lên trời? ” Đôi mắt Tô Kỉ Thánh tròn tròn sáng sáng không trông thấy một tia sợ hãi, ngược lại bình tĩnh vô cảm dường như mọi chuyện là đương nhiên. ”Chủ nhật trước, ba từng nói cho con biết, ba và mẹ không thể vĩnh viễn ở cùng con… Con đã sớm biết, dì không cần cảm thấy khổ sở cho con. “

Con ngươi Tô Kỉ Thánh không có một tia ảm đạm, đôi mắt ta như phủ sương mờ, nhìn không ra tình cảm gì .

“Đêm nay nghỉ ngơi ở đâu?” Tô Kỉ Thánh nhặt ba lô bên chân lên, bình tĩnh hỏi.

“Nhà đại bá” Diệp Dĩnh Lam nhẹ nhàng trả lời hắn. Bình tĩnh như Kỉ Thánh nhất thời làm cô không biết ở chung cùng hắn như thế nào, thật không giống một đứa trẻ!

Khẩu khí của Tô Kỉ Thánh như lớn trước tuổi, dẫn đầu đi ra ngoài cửa . Diệp Dĩnh Lam vội vàng đuổi theo, dắt tay đứa nhỏ.

***

Ác mộng kia dường như đến hiện nay vẫn ở trong lòng cô….

“Uy , em tại sao lại khóc? ” Phạm Hán Đình thương tiếc đem Diệp Dĩnh Lam ôm vào trong lòng, đem đầu cô tựa vào ngực của mình, khẽ vuốt tóc cô. “Gặp ác mộng sao? “

“Nếu là ác mộng thì đã đơn giản hơn…..”

Diệp Dĩnh Lam ngẩng đầu lên để không cho nước mắt lại chảy xuống.

Nhưng mà trí nhớ chôn sâu tận đáy lòng một khi được mở ra, thì thật khó khăn đem nó đóng lại….

Ngày đám tang, chỉ có một số thân thích đến thăm hỏi, đại sảnh nhỏ ở nhà tang lễ, chỉ có một vài người, âm thanh tĩnh mịch cùng việc làm qua loa của chủ trì đều được Diệp Dĩnh Lam thu vào trong mắt, đau ở trong lòng, sau khi làm qua loa cho xong, quan tư lễ khoa trương ngáp một cái thật to.

Trong không gian âm ưu , Diệp Dĩnh Lam đứng lặng hết sức thương cảm. Đại bá mẫu không có một tia bi thương, còn cùng mọi người trò chuyện vui vẻ. Cô trong lòng chợt nhớ đến người thân duy nhất hiện giờ, tiểu Kỉ Thánh đâu ?

Thu lại tầm nhìn, thân thể nho nhỏ của Tô Kỉ Thánh đang đứng trước linh cửu của cha mẹ, ngón tay cắm hương vao trong lư hương, một làn khói trắng tinh tế bốc lên lượn lờ ở trước hai bức ảnh chụp….

Thân hình nhỏ bé lại tỏ ra sự bình tĩnh không phù hợp với độ tuổi, hơn nữa là quá mức bình tĩnh. làm cho Diệp Dĩnh Lam hoảng sợ không biết làm sao, hơn nữa khi từ vườn trẻ đi theo cô trở về, hắn ngay cả giọt nước mắt cũng không rơi xuống, Sự im lặng của Kỉ Thánh thực làm cô có chút sợ hãi.

“Diệp tiểu thư, tôi họ Ngô, là nhân viên cục xã hội. ” Đột nhiên có một nam nhân cắt đứt suy nghĩ của cô, đưa ra danh thiếp giới thiệu mình.

Diệp Dĩnh Lam biểu tình kinh ngạc. Đại bá mẫu dẫn một nam nhân trung niên không biết từ khi nào ở phía sau đi vào, người đàn ông kia một thân áo khoác tây trang màu lam, vẻ mặt như đã được công thức hoá, luôn tươi cười chăm chú nhìn vào cô.

“Về vấn đề Tô Kỉ Thánh, vừa rồi cùng bá mẫu của Diệp tiểu thư đã nói qua, cô dường như là không có năng lực thay tỷ tỷ chiếu cố tốt cho hắn, bởi vậy trước tiên có thể đưa Kỉ Thánh đến gởi cho gia đình khác nhận làm con nuôi hoặc là gửi đến viện mồ côi. Không biết phương thức xửa lý như vậy, tiểu thư có ý kiến gì hay không? ”

Tô Kỉ Thánh ánh mắt vẫn như trước thản nhiên, đồng tử mắt không có một tia biến hóa, yên lặng nhìn ba người bọn họ. Vẻ mặt bình tĩnh dị thường, không giống như đứa nhở vừa mới đám tang người thân. Ánh mắt màu đồng không có một chút tia sáng, cả người tựa hồ lún xuống đến thế giới không có ánh sáng.

Diệp Dĩnh Lam thấy bộ dáng hắn như vậy, một lòng đều thu nhanh, một cỗ xúc động làm cô choáng váng .

“Tôi muốn tự mình mang theo nó, tuyệt đối không cho nó rời xa tôi! ” Cô dường như gà mái che chở cho gà con, mở ra hai tay che Tô Kỉ Thánh trước bọn họ . “Tôi sẽ cố gắng đem Tô Kỉ Thánh nuôi lớn ! ”

Đúng vậy, cô phải nuôi lớn Kỉ Thánh! Xem như báo đáp ân tình tỷ tỷ đã nuôi dưỡng cô, quá khứ tỷ tỷ luôn chiếu cố cô, che chở cô, hiện tại đổi thành cõ chiếu cố Kỉ Thánh, che chở Kỉ Thánh, cung cấp những thứ hắn cần, giống như tỷ tỷ đối với cô .

“Tôi cũng là người trưởng thành, hơn nữa ta cùng tỷ tỷ cũng là người một nhà, chỗ thân nhân của anh rể tôi cũng không ai nguyện ý nhận nuôi Kỉ Thánh, vậy từ nay tôi sẽ tự chiếu cố nó. Tôi tuyệt đối không nguyện ý làm cho đứa nhỏ của tỷ tỷ lưu lạc ở nơi khác.”

Diệp Dĩnh Lam đem Tô Kỉ Thánh ôm chặt vào trong ngực, mà nàng lần đầu tiên thấy đồng quang bình tĩnh của Tô Kỉ Thánh hiện lên một chút cảm xúc…

***

Diệp Dĩnh Lam chậm rãi mở mắt ra, bước ra khỏi lốc xoáy của hồi ức, cực không văn nhã lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, sau đó đẩy Phạm Hán Đình trước ngực ra.

“Anh ăn đậu hủ cũng đủ rồi! Em muốn về nhà, đem quần áo đưa cho em. ”

“Em thật sự không có việc gì?” Phạm Hán Đình bán tín bán nghi. Mới vừa rồi cô rõ ràng bi thương cực độ, làm sao có thể chỉ chớp mắt gian liền khôi phục bình tĩnh? Anh ôn nhu lấy đầu ngón tay lau đi nước mắt trên má Diệp Dĩnh Lam.

“Anh đừng dài dòng ! ” Diệp Dĩnh Lam làm bộ muốn dùng chân đá văng hắn ra, kết quả động tác bất nhã này lại rước lấy tiếng cười Phạm Hán Đình. “Mau trả quần áo cho em, nếu em không trở về, Kỉ Thánh sẽ rất tức giận! ”

Diệp Dĩnh Lam nhặt quần áo lên liền bị Phạm Hán Đình giấu quần áo ở sau lưng.

“Thay tại chỗ nhé?” Phạm Hán Đình cố ý giữ chặt ống tay áo không cho Diệp Dĩnh Lam dễ dàng thu hồi chúng.

Mà Diệp Dĩnh Lam nghe vậy, giận dỗi nâng cằm lên ngạo nghễ nhìn Phạm Hán Đình. Thay thì thay, có gì đặc biệt hơn người, dù sao cũng đều bị hắn xem hết .

Cô quay thân mình lại liền đem quần áo mặc vào, nhưng khóa kéo ở phía sau lưng đã xảy ra vấn đề, cô không thể thuận lợi kéo khóa lên, ngay cả thân váy cũng khó mặc, quá khó chịu, nàng đành phải quay đầu muốn nhờ Phạm Hán Đình giúp.

Phạm Hán Đình tự nhiên không nói lời nào, chậm rãi dọc theo đường cong lưng của cô tạo kéo khoá lên, còn nhân cơ hội hôn trộm cái gáy mẫn cảm của Diệp Dĩnh Lam, rước lấy bị Diệp Dĩnh Lam xem thường . Bất quá Phạm Hán Đình không quan tâm đến nó, dọc theo cổ của cô, lên tới mặt , sau đó hôn lên đôi môi của Diệp Dĩnh Lam.

“ Anh là kẻ đại háo sắc……”

Diệp Dĩnh Lam lời nói chưa xuất ra khỏi miệng liền bị Phạm Hán Đình ngăn lại ở trong miệng.

“ Hư, đừng nói , đem ánh mắt nhắm lại .” Đôi môi Phạm Hán Đình ngắn ngủi rời khỏi Diệp Dĩnh Lam, bất quá lập tức lại chiếm lấy nó .

Nhưng mà không ngờ được tiếng chuông cửa lúc này lại phá đám hai người bọn họ đang thắm thiết, Phạm Hán Đình nhịn không được trong miệng bật ra tiếng mắng , buông giai nhân trong lòng ra , phẫn nộ hướng đến cửa đi đến. Thấy người ngoài cửa thế nào cũng phải giáo huấn hắn một chút, cư nhiên khi không lại quấy rầy hắn cùng Lam!

Bất quá khi thấy người chờ hắn ngoài , oán khí cũng liền tan thành mây khói .

Tô Kỉ Thánh khoanh hai tay trước ngực tức giận ngẩng đầu nhìn Phạm Hán Đình :

“Dì cháu đâu ? Có thể trả lại cháu được chưa?”

“Kỉ Thánh bảo bối!” Diệp Dĩnh Lam từ bên trong chạy đến, cô ngồi xổm xuống hôn một cái lên gương mặt Kỉ Thánh . Trong đầu lại hiện lên chuyện cũ mới vừa nhớ lại , trong lúc nhất thời bi ai truyền đến, nhịn không được gắt gao ôm chặt lấy thân mình nho nhỏ của hắn.

Cô khác hẳn với động tác bình thường làm Tô Kỉ Thánh có chút nghi hoặc, ánh mắt tái đi vì giận trừng trừng nhìn Phạm Hán Đình .

“Không phải ta!” Phạm Hán Đình thấy thế vội vàng xua tay phủ nhận.

“Không phải hắn, Kỉ Thánh. Đừng dọa hắn. ” Diệp Dĩnh Lam cười khẽ, xoa bóp khuôn mặt Tô Kỉ Thánh, giúp Phạm Hán Đình thoát tội.

“Con đã chuẩn bị xong bữa tối, đang chờ dì.” Tô Kỉ Thánh bĩu môi, dừng lại nhìn dì hắn . Chờ đến đồ ăn đều lạnh. “Hoàn hảo con tới chỗ này tìm dì, bằng không con thật không biết đợi cho đến khi nào thì được ăn!” Cậu còn nhìn lại Phạm Hán Đình: “Phạm thúc thúc cũng cùng nhau đến ăn cho vui.”

Phạm Hán Đình vui mừng quá đỗi đem Tô Kỉ Thánh ôm lấy. “Kỉ Thánh đối với ta thật tốt.”

Tô Kỉ Thánh cũng theo dõi hắn, để sát miệng vào bên tai hắn nhỏ giọng nói : “Phạm thúc thúc, cháu cảnh cáo thúc, thúc không được phép làm cho dì cháu khổ sở! Nếu không cháu tuyệt đối không nhận thúc làm dượng tương lai.”

Dượng tương lai? Chẳng lẽ Tô Kỉ Thánh đã muốn đem hắn cùng Lam cho thành một đôi…… Quên đi, theo hắn đi, bất quá chỉ là suy nghĩ của đứa nhỏ.

Nhưng mà cách xưng hô này cũng không khó chịu…… Khuôn mặt Phạm Hán Đình lộ ra nếp nhăn khi cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.