A Di Cách Vách Muốn Kết Hôn

Chương 6: Chương 6




Lâm Úy Lệ, Lưu Tử Phong, Lộ Kinh Hoa* cùng Khương Vân Âm , bốn nữ nhân tụ ngồi ở bàn gần cửa sổ sát bên đường của The Shop nhìn ra đường. Bốn người nhấp nháp cà phê đặc chế của Lương Thư Bình, chờ mỗi Diệp Dĩnh Lam tới muộn. (SN: *chính là Tiểu Hoa đó mọi người, hm này ta mới cài lại được phông tiếng Trung cho máy và tra được từ điển tên chính xác và đầy đủ, mong mọi người thông cảmJ)

Trên đường người xe lui tới, nhưng không thấy bóng dáng Diệp Dĩnh Lam đâu cả.

“Nữ nhân kia xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ cô ấy không biết đến muộn là không thể tha thứ?” Lưu Tử Phong không hờn giận phiêu phiêu ngoài cửa sổ, một gã qua đường nhìn thấy cô liền cười cười, cô lạnh lùng liếc hắn một cái.

“Lam khả năng có việc gì đó. Tử phong, tha thứ cho cô ấy đi.” Lương Thư Bình bưng tới ly kem có chân ly dài, mở miệng thay Diệp Dĩnh Lam cầu tình.

“Thư Bình mở miệng, ta như thế nào lại mắng Lam?” Lưu Tử Phong mặt mày hớn hở hướng ly kem tiến công .

Diệp Dĩnh Lam lúc này đã bước vào trong quán, thở phì phò đi qua bên cạnh mọi người.

“Thành thật khai báo, cậu có việc gì thế? ” Lâm Úy Lệ mở đầu liền hỏi .

Diệp Dĩnh Lam đoạt lấy cái ly Lộ Tiểu Hoa đang đưa lên miệng, nhâm nhi ly nước chanh Lương Thư Bình đưa cho các cô, cũng không ngẩng đầu lên trả lời -

“Tớ mang thai . ”

Mọi người ngừng động tác lại, hơi giật mình nhìn chằm chằm vào cô, hoài nghi chính mình có hay không nghe lầm.

Lâm Úy Lệ còn véo véo mặt mình, xác định chính mình có tỉnh hay không.“ “Chưa kết hôn mà mang thai ” Là chuyện thực nghiêm trọng, Dĩnh Lam có nhầm hay không a! Cô mâu quang buồn bã.

“Tớ vừa mới từ khoa phụ sản trở về. Không có sai. Dự tính ngày sinh có khả năng vào cuối năm, bác sĩ còn muốn tớ định kỳ phải tới kiểm tra.” Diệp Dĩnh Lam vẫn bình tĩnh, cầm lấy cái thìa, hướng ly kem của nàng .

“Là ai?” Khương Vân Âm thật vất vả mới hoàn hồn, hỏi ra vấn đề quan trọng nhất .

“Bạch mã hoàng tử.” Diệp Dĩnh Lam lập tức trả lời.

Lương Thư Bình nghe vậy nhịn không được phì cười, khiến những người khác bất mãn.

“Thư Bình, anh có biết chuyện này đúng không?” Lưu Tử Phong làm bộ muốn bóp cổ anh, Lương Thư Bình vội vàng né tránh.

“Là người lãnh đạo trực tiếp của ta.” Diệp Dĩnh Lam nuốt ngụm kem cuối cùng, mặt mày tươi cười sáng lạn nhìn bọn họ.

“Anh ta nói như thế nào?” Trong ngữ điệu Lâm Úy Lệ ẩn ẩn toát ra cảm xúc bất an.

“Tớ không tính nói cho anh ấy.” Trong miệng Diệp Dĩnh Lam đang ngậm một cái thìa nhỏ .“Các cậu cũng phải hứa đừng để lộ ra. Là bằng hữu thì hãy giúp tớ.”

Lâm Úy Lệ đột nhiên đứng dậy, đem Diệp Dĩnh Lam kéo vào một góc trong quán. Mà ngoài ý muốn động tác này làm những người khác bị sốc nặng.

Lâm Úy Lệ sắc mặt tối tăm ngóng nhìn Diệp Dĩnh Lam: “Là cậu tự mình nguyện ý sao? Vì sao không nói cho anh ta biết?Hay là cậu định bỏ nó đi? ”

Diệp Dĩnh Lam hiểu được nguyên nhân trong lòng cô bất an là vì cái gì, cô ôm Lâm Úy Lệ, lấy nhiệt độ ấm áp của cơ thể mình làm ấm cho thân mình có chút hơi lạnh của cô.

“Tiểu Lệ, cậu yên tâm . Kỳ thật chuyện này có một nửa chính là trách nhiệm của tớ, là tớ không tốt. Ta không nghĩ nói cho anh ấy là bởi vì tớ tin tưởng năng lực của mình, tớ có thể tự lực chiếu cố đứa nhỏ lớn lên. Cũng không phải anh ấy bắt buộc tớ. Hơn nữa đứa nhỏ này là vô tội vì sao nó phải hy sinh?”

“Dĩnh Lam này, cậu tưởng tượng thì thật dễ dàng.” Lâm Úy Lệ thấm thía nói, cô thật sự hiểu được trong đó có bao nhiêu vất vả, bởi vì cô cũng từng như vậy.

“Còn có các cậu giúp tớ, tớ tin tưởng tớ có thể sống tốt, huống chi tớ cũng đem Kỉ Thánh nuôi lớn nha.”

Diệp Dĩnh Lam cười đến sáng lạn hơn nữa cực kì tự tin. Cô tin tưởng tương lai của cô giống như ánh mặt trời tươi sáng bên ngoài, một mảnh tốt đẹp.

Mặt trời lên cao dần, nhiệt độ cũng từ từ tăng lên, cô bé mùa xuân dịu dàng, ôn nhu dần dần trở thành một người đàn bà chanh chua giương nanh múa vuốt, ánh nắng màu vàng nhạt dịu nhẹ chuyển thành một màu vàng chói chang sáng rực rỡ khiến chi người ta không dám nhìn gần.

Mùa hè, từng bước từng bước tiến vào dải đất nhỏ này, đem nó trỏ thành một chiếc lồng hấp.

Hiếm khi có được một buổi sáng chủ nhật nhàn nhã, Phạm Hán Đình không giống như mọi ngày có thói quen ngồi ở phòng khách nhà Diệp Dĩnh Lam để săn điểm tâm mà ngồi ở phòng khách nhà mình đọc báo buổi sáng.

Dù sao nghĩ lại thì, đẩy cửa trượt theo phong cách Nhật Bản ở giữa hai vách tường là có thể qua, vì thế anh cũng không gấp. Quan trọng nhất là, tối hôm qua, Diệp Dĩnh Lam đã hẹn bạn tốt tại quán cà phê các cô cùng mở để gặp mặt, mà theo cách nói của Kỷ Thánh bảo bối, mỗi lẫn tụ họp này không qua buổi trưa sẽ không giải tán; một khi đã như vậy, anh ngồi ở nh của chính mình vậy.

Chuông cửa đột ngột vang lên, anh nghi hoặc tiến ra mở cửa. Sẽ là ai tới tìm anh đây?

Ngoài cửa, chị cả Phạm Văn Tương của anh đang cười khanh khách nhìn anh khiến cho Phạm Hán Đình kinh ngạc vạn phần; Mà ở phía sau cách cô ba bước là một lão nhân đang đứng đưa lưng về phía anh, nghe thấy tiếng cửa mở, cố ý hừ lạnh một tiếng, thanh âm còn cố ý đề cao để anh nghe được rõ ràng.

“Ba, chị, thật sự là hiếm thấy, mời vào.”

“Không có chuyện gì đặc biệt, chúng ta tới thăm đệ đệ nhẫn tâm vửt bỏ chúng ta, sau khi trở về từ Anh, một lần cũng không thèm về nhà.” Phạm Văn Tương nụ cười tươi sáng, trực tiếp vào ngồi trên ghế sôpha nhà Phạm Hán Đình, nhìn trang trí quanh nhà của em trai, vừa lòng gật đầu.

“Chị, ba không đi vào sao?” Phạm Hán Đình hơi băn khoăn nhìn ra ngoài cửa, lão nhân gia vẫn như cũ đứng quay lưng về phía cửa lớn nhà anh. Lão nhân dáng người béo tốt sau khi nghe thấy lời nói của anh, lại bước lại gần thang máy thêm một bước.

Phạm Văn Tương liếc nhìn ba mình một cái, nhịn không được lại nở nụ cười. “Ba nói, trừ phi em mau cho ba một cô con dâu, bằng không ba tuyệt không nhận thức đứa con này. Ngay cả nhìn cũng sẽ không nhìn ngươi một cái.”

“Vậy sao hôm nay ba còn tới.” Phạm Hán Đình cả người dựa vào sôpha. Ba anh chính là luôn có cái giọng này, so với trẻ con còn khó chiều hơn, một khi đã quyết định, mười con trâu kéo cũng không đố.

“Em cũng biết tính cách ba vốn như vậy, không tự mình đến thì không yên lòng, sợ chị làm nhiệm vụ thất bại, nên tự mình xuất trận.” Phạm Văn Tương nhún nhún vai.

“Lại là chuyện kết hôn này, ông ấy cũng thật hao tổn tâm trí, em bất quá mới ngoài hai mươi mà thôi, gấp cái gì chứ.” Phạm Hán Đình bất đắc dĩ lấy tay cào cào mái tóc, đáng thương hề hề nhìn chị cả của mình: “Chị không nói giúp em sao?”

“Lúc này chị lực bất tòng tâm, em còn nhớ tiểu tử A Lãng nhà bá bá cách vách chúng ta không?”

Phạm Hán Đình gật gật đầu, chính là lão ba thích lấy anh đem so sánh với con bên nhà làng xóm, tuổi cũng xấp xỉ anh, hiện tại kế thừa nghiệp cha, trở thành một ông chủ thủy điện, anh ta làm việc gì khiến lão cha hâm mộ sao?

“A Lãng năm ngoái đã kết hôn, khiến cho bá bá đắc ý dào dạt, ném cho lão ba quả bom đỏ, ý tứ chính là: Mặc dù con trai ông ấy biểu hiện cũng bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng đã thành gia, lập nghiệp, mà nhà chúng ta em đi du học về thì như thế nào? Đến bây giờ không phải cũng chỉ là một cử nhân? Mà tháng trước, cô con dâu kia đã sinh được một tiểu tráng đinh, lúc biếu trứng gà cho nhà bác ấy, bác ấy vênh mặt tự hào khiến cho ba một đêm trằn trọc, không thể ngủ say, cho nên hôm sau ba liền thề, nếu một ngày em còn chưa kết hôn, ba liền một ngày không nhận thức em.” Phạm Văn Tương ngừng lại một chút. “Cho nên lúc này chị không thể giúp em, em tự giúp mình đi.”

Phạm Cảnh Bình đứng ở bên ngoài dừng như sợ nữ nhi quên đi sự tồn tại của ông, lại lớn tiếng thanh thanh yết hầu.

Bên trong cửa hai người tức giận liếc ra ngoài một cái, Phạm Văn Tương vẫn là mỉm cười nhìn Phạm Hán Đình.

“Em tính làm sao bây giờ?” Cô mang tâm trạng muốn xem náo nhiệt hỏi, dù sao đây cũng là vấn đề của hắn. “Kỳ thật em cũng đã sắp ba mươi, kết hôn cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, em còn chờ cái gì chứ? A Lãng nhà người ta đứa nhỏ cũng đã có, hiện tại còn đang ăn mừng. Còn em thì sao? Ngay cả bạn gái cố định còn không có, chị thực hoài nghi em không phải là có vấn đề. Thành thật mà nói cho chị biết, đừng lo, chị có thể giúp em.”

“Chị, chị cũng bị ba tẩy não sao?” Phạm Hán Đình khinh thân phàn nàn, sao mà ngay cả chị cũng trở nên dài dòng.

“Đừng quên, em là người kế thừa hương hỏa cho Phạm gia chúng ta, bài vị tổ tông sẽ phải do em hương khói, lão nhân gia đương nhiên là vội rồi.” Phạm Văn Tương đương nhiên trả lời, đáp án trầm trọng này nhất thời khiến cho Phạm Hán Đình bớt giận một chút.

Làm sao mà ngay cả chị cũng bày ra bộ dáng này chứ? Phạm Hán Đình tức giận liếc cô một cái, chẳng lẽ thế nào hôm nay cũng phải bức hôn thành công mới thành?

“Em rốt cuộc quyết định như thế nào?” Phạm Văn Tương ung dung chờ đáp án của anh.

Nụ cười của Diệp Dĩnh Lam bất ngờ xuất hiện trong đầu của Phạm Hán Đình, tất cả những cái nhăn mày, nụ cười của cô sinh động và rõ ràng in dấu trong trái tim anh; Nghĩ đến nụ cười của cô, trong lòng anh tràn đấy ấm áp.

Mấy ngày gần đây, cô tựa hồ có điểm khác lạ. Nhớ rõ trước kia, mỗi lần anh nhân cơ hội trộm hôn cô, luôn luôn nhận được phấn quyền thế công của cô, nhưng là hôm qua tại cầu thang, triền miên với cô một hồi lâu, cô cư nhiên ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn của anh, không có cho anh một nắm thép, điều này thật sự khiến anh có chút không quen. (SN: Anh cuồng ngược sao? @.@)

Mà cách ăn mặc của cô cũng bắt đầu mang theo cảm giác thoải mái, không còn là trang phục công sở đứng đắn, cũng không còn đi giày cao gót, thường thường chỉ là giày đế bệt thoải mái, khiến cho anh phải học cách thích ứng với tầm vóc nhỏ nhắn của cô.

Nghĩ đến cô, đôi mắt tự tin ấy lại xuất hiện trong tâm trí anh. Từ ánh mắt của cô, anh có thể thấy được một ngọn lửa đầy sinh mệnh tràn đầy sức mạnh.

Nếu như nói cùng cô chung sống cả đời, ý tưởng ngoài ý muốn này khiến cho anh nhịn không được bật cười, làm cho Phạm Văn Tương nhất thời khó hiểu.

“Chị, chị nói với ba, em sẽ sớm cho ông một người con dâu trí tuệ xinh đẹp mà hào phóng. Vừa lòng đi?” Anh cố ý nói lớn tiếng hướng ra phía ngoài cửa.

Phạm Văn Tương khó hiểu nhìn em trai bí hiểm trước mặt, hắn cố ý tạo ra hiệu quả âm thanh của mình, cố ý kéo dài tiếng “đi”, một tiếng lại một tiếng hô. Nói thật, cô đối với đứa em trai khôi hài này là không có biện pháp.

Ngay tại thời điểm tiếng “đi” thứ tư thốt ra, Phạm Cảnh Bình vọt vào, hai tay chống lên bàn trà, khuôn mặt già nua thẳng hướng gần Phạm Hán Đình. Chỉ thấy những năm tháng bôn ba của tuổi trẻ đã thấm vào khuôn mặt mà trở thành những đường cong nhẹ nhàng, cơ bắp được buông lỏng vì sung sướng mà thoáng run run.

“Là khuê nữ nhà ai? Nhân phẩm như thế nào?” Phạm Cảnh Bình hai tay kéo lấy cổ áo của con trai.

Phạm Hán Đình ra vẻ thần bí xoa cằm, nghĩ một chút nói: “Cũng được xem là đoan trang thanh nhã, vừa tiểu cô nương lại vừa có chút tiểu thư khuê các.”

“Có người muốn gả cho ngươi là tốt rồi, ngươi lại còn soi mói a!” Phạm Cảnh Bình gõ vào đầu đứa con trai yêu quý.

“Bối cảnh nhà cô ấy thế nào? Có thể quán xuyến việc nhà hay không?”

“Cam đoan trong sạch, hơn nữa nấu ăn giỏi, cơm Trung Tây đều tinh thông, sẽ không bao giờ để ba bị đói, còn là người biết cách pha trà cho người già…” Phạm Hán Đình không nhìn thẳng vào mắt cha mình, bởi vì mặt sau của những ưu điểm này là những ưu đãi kèm theo, giống như dùng thẻ tin dụng mua vé máy bay thì sẽ được có thêm bảo hiểm; Người thích xuống bếp nấu cơm là tiểu quản gia miễn phí Tô Kỷ Thánh vô địch. Bất quá, ưu đãi này trước tiên cứ giữ bí mật có vẻ tốt hơn, dù sao, không ai có thể lập tức chấp nhận cưới một người vợ lại được nhận kèm theo một đứa cháu…

“Pha trà cho người già…” Phạm Cảnh Bình chờ mong nói: “Nó sẽ trò chuyện và chơi cờ với ta chứ?”

“Cũng phải xem cô ấy có rảnh mới được chứ a, cô ấy cũng phải có việc của chính mình chứ.” Phạm Hán Đình thật cẩn thận kéo tay của cha mình ra, để mình có thể hít thở dễ dàng.

Nghe có vẻ thực tốt… Quả thật là một nàng dâu hiền. Phạm Cảnh Bình bắt đầu chìm đắm trong tưởng tượng của riêng mình, tâm tình sung sướng ngồi trên ghế sôpha. Cái này so sánh với lão gia hỏa kia chắc chắn hơn a… Ông vui tươi hớn hở ngồi cười ngốc.

“Lần này lại là một trò chơi của em hả?” Phạm Văn Tương nghi ngờ nhìn đệ đệ yêu quý. Ép buộc hắn đã nhiều năm, chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ, có thể tránh được liền tận lực tránh, bây giờ lại cư nhiên rõ ràng như vậy, khiến cô không khỏi hoài nghi trong đó nhất định có gian trá.

“Chị, em lấy nhân cách của em cam đoan – Tuyệt đối không phải đùa giỡn.” Phạm Hán Đình giơ tay ra thề trước mặt cô.

Phạm Hán Đình ngồi dựa lưng vào lan can nhìn chằm chằm cảnh đường phố bận rộn bên ngoài. Thật không hiểu, thành phố Đài Bắc lại nhiều người như vậy, ngoài đường đông đúc, chật như nêm cối. Những tán cây long não xanh rì bao quanh đảo, nếu có thể được nghỉ ngơi tại một nơi yên tĩnh, nhiều cây cối mát mẻ, thật là dễ chịu biết bao…

Aizz… Anh thở dài. Kỳ thật chuyện cần quan tâm bây giờ không phải là chuyện này, mà là chuyện kết hôn mà anh đã tự hào tuyên bố với cha ngày hôm qua. Kết hôn? Anh nên bắt tay vào chuẩn bị như thế nào? Mở miệng như thế nào đây???

Giống như trong quảng cáo sao? Tìm một bến tàu đẹp như tranh vẽ, chuẩn bị một chiếc nhẫn kim cương, sau đó cứ thế nói với Dĩnh Lam, chúng ta cứ tiếp tục thế này không phải biện pháp hay… Cô ấy nhất định sẽ mất vui mà nói anh nhàm chán. Hơn nữa, bây giờ đi đâu mà tìm được nơi như vậy đây? Vả lại, gần đây anh và Dĩnh Lam cũng không có kỳ nghỉ phép dài ngày nào….

Hay là tới một khách san năm sao ăn một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, có hoa thơm, rượu ngon, và cả dàn nhạc chuyên dụng diễn tấu những bản nhạc động lòng người, trong không khí lãng mạn đó mà cầu hôn cô?

Nhưng điều này là không thực tế. Anh ảo não phủ quyết ý tưởng này trong đầu.

Nếu không thì thế nào đây? Phạm Han Đình vỗ vỗ trán. Hay là chuẩn bị một cành hồng thật đẹp, trên đó treo lên một chiếc nhẫn cưới long lanh tặng cho cô, làm cho cô cảm động đến tột đỉnh, vừa khóc vừa cười đáp ứng cùng anh đi đến hết đời?

Nhưng là, nhưng là bây giờ đang có một vấn đề quan trọng nhất, đó chính là cần mua bao nhiêu chiếc nhẫn thì đủ? Anh không chắc chắn phải mua nhẫn cỡ nào mới được, anh ước chừng biết độ dày ngón tay của cô, nhưng kích cỡ thế nào anh thật sự không dám chắc; hơn nữa anh muốn mang lại cho Dĩnh Lam một kinh hỉ, chuẩn bị một tín vật quan trọng như vậy, phải thật cẩn thận mới được, nếu không chính là tìm xui cho bản thân.

Thật là rắc rối, Phạm Hán Đình ảo não vò loạn mái tóc của mình.

Lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đẩy vào, “tuk tuk tuk” thanh âm giày cao gót đi tới bên cạnh anh.

Phạm Hán Đình nhìn lên, thì ra là Trịnh đại tiểu thư-Trịnh Thiến Như, mang mỹ danh là thư ký chuyên trách bộ phận nghiệp vụ, nhưng kỳ thực là trợ lý đặc biệt luôn ở bên cạnh anh – thư ký đặc biệt của riêng Phạm Hán Đình.

Cô cưỡng chế sự vui sướng trong lòng, ra vẻ tao nhã vươn tay tới trước mặt Phạm Hán Đình, mà Phạm Han Đình cũng không khách khí bắt lấy tay cô ta, Trịnh Thiến Như cười đến càng thoải mái.

Cảm giác xác thực khá giống, quyết định dùng ngón tay này. Phạm Hán Đình hai tay nắm chặt lại bàn tay của cô ta, mang một bộ mặt tươi cười chuyên nghiệp đối mặt với Trịnh Thiến Như:

“So với đi pub, chi bằng theo giúp tôi đi mua trang sức đi?”

“Thật sao?” Trịnh Thiến Như hai tay che miệng kêu lên.

“Tôi xin chân thành mời cô đi với tôi một chuyến.” Phạm Hán Đình đặt tay lên trái tim mình, chân thành nhìn Trịnh Thiến Như.

—- —- ***—- —-

Diệp Dĩnh Lam vừa bước vào văn phòng liền cảm nhận được không khí bất thường, mỗi người một cảm xúc, trong mắt nhấp nhý tia sáng, bởi vì hưng phấn mà ở trên gương mặt nhiễm một tầng mây đỏ. Không ít người tâm tư không đặt trên công việc, châu đầu ghé tai, thì thầm thì thầm, ánh mắt láo liên, bộ dáng giống như là mãnh thú đi tìm con mồi.

———————-

“Hán Đình, đây là công văn từ ngành khác đưa tới, cần anh phê duyệt.” Trịnh Thiến Nhưu cười cười bí hiểm cầm tập hồ sơ trong tay trình trên bàn anh. “Còn nữa, sau khi tan tầm anh có bận gì không? Tôi biết có một quán bar khá đặc biệt, đêm nay có ca sĩ biểu diễn trực tiếp, là ca sĩ anh thích nhất Ngũ Bách nga .”

Phạm Hán Đình giật giật mi mắt, Trịnh Thiến Như muốn nghe biểu diễn trực tiếp, cái này đúng là mới mẻ, nhớ rõ trước kia cô nàng đối với nhạc rock là kính nhi viễn chi, làm sao có thể chủ động tìm anh đi nghe biểu diễn trực tiếp?

“Ý cô là hát live?” Phạm Hán Đình cầm bút máy trong tay nhẹ bỏ xuống mặt bàn, vẻ mặt lộ ra một chút đăm chiêu .

Trịnh Thiến Như mỉm cười, cho dù là ở đâu, chỉ cần hắn chịu đi là tốt rồi. Đầu ngón tay trắng nõn quyến rũ quẹt qua môi, dừng lại ở bên khóe .

Phạm Hán Đình bị động tác của cô hấp dẫn , ánh mắt anh khóa trụ ngón tay của Trịnh Thiến Như. Đầu ngón tay kia độ dày gần giống với tay Diệp Dĩnh Lam, nếu dùng để tham khảo khá là phù hợp.

“Thiến Như, cho tôi mượn tay cô nhìn xem một chút.” Anh đường đột đưa ra yêu cầu .

Mà Trịnh Thiến Như thụ sủng nhược kinh mở miệng cười, đương nhiên đồng ý, cầu cn không được .

————————-

Cái loại hưng phấn này thật xa lạ, khiến Diệp Dĩnh Lam rùng mình một cái. Đã xảy ra chuyện kỳ quái gì, bằng không sao hấp dẫn tâm tư mọi người như vậy? Ngày thường trong văn phòng đàm bát quái* tuy là toàn dân vận động, nhưng chưa từng gặp qua hiện tượng như thế, vẫn là có không ít người chú ý cho việc công vụ, như thế nào hôm nay ngay cả lão tăng nhân trong nhóm đồng nghiệp cũng gia nhập ván hỗn chiến này?

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra a? Mọi người giống như là trúng tà ….. ” Cô bất chấp tất cả, bắt một gã đồng sự đi ngang qua liền hỏi.

Người nọ con ngươi quay tròn ngắm ngắm bốn phía, mới thần bí để sát vào bên tai Diệp Dĩnh Lam cười nói: “Buổi sáng nghe người đứng đầu Ban thư ký truyền đến tin tức mới, đại tiểu thư muốn đính hôn…. ”

“Đối tượng là ai?” Diệp Dĩnh Lam khò nhịn hưng phấn hỏi. Kỳ thật mặc kệ đối tượng là ai, chỉ cần có thể làm cho cô ta rời khỏi bên cạnh mình thì mọi sự liền thái bình !

Người nọ cố ý khiến cô hồi hộp, ngừng ba bốn giây sau mới một chữ một chữ mở miệng: “Là người lãnh đạo trực tiếp của cô — Phạm Hán Đình quản lí .”

“Ngươi đừng nói loạn hay nói giỡn được không? Làm sao có thể? Anh ấy trốn đại tiểu thư còn không kịp, làm sao có thể cùng nàng đính hôn.” Diệp Dĩnh Lam cau mày, dùng sức đẩy người nọ một phen, làm người nọ bĩu môi lui vài bước.

“Ngươi biết gì sao?” Người nọ tức giận, còn đau nên xoa chỗ mới vừa rồi bị cô đánh .

Diệp Dĩnh Lam ngẩn người , thiếu chút nữa liền lộ chân tướng . Cô ở trong công ty luôn cùng Phạm Hán Đình trái ngược, làm sao có thể hiểu biết rõ ràng về anh ? Cô nha cười cười, lại đẩy người nọ một phen: “Làm ơn , lại nói như thế nào ta cũng là trợ lý của hắn, làm sao có thể không biết……”

Nếu Phạm Hán Đình thật sự thích Trịnh Thiến Như như trong lời nói, làm sao lại không đăng ký địa chỉ thật của mình trong bản đăng ký phòng nhân sự ở công ty chứ? Bỏ qua muốn trốn mĩ nhân. Diệp Dĩnh Lam trong đầu nghĩ, bất quá cô không thể nói ra .

“Tôi xem cô mới ngốc a . Cùng đại tiểu thư kết hôn có cái gì không tốt, lập tức là có thể kế thừa công ty này, ước chừng đỡ phải phấn đấu hai mươi năm nữa .” Người nọ phản kháng cô một phen . “Ngươi thực sẽ không nghĩ thế sao. ”

“Đúng vậy……” Diệp Dĩnh Lam thở dài , nói như vậy cũng đúng .

Cô cầm cặp tài liệu trong tay đặt tại ngực, vì sao trong lòng có cảm giác cổ quái? Hơi hơi phát đau, hơn nữa có chút khổ sở không thể nói, ánh mắt có hơi hơi khó chịu, cô nhẹ nhàng chà xát.

“Uy, A Lam, cô làm sao vậy? Có đám cưới thì có rượu để uống, có cái gì không vui?” Anh ta đụng phải bả vai Diệp Dĩnh Lam, trong mắt mang theo ái muội cười: “Hay là ngươi đối với Phạm quản lí……”

Diệp Dĩnh Lam cả kinh, nói : “ Anhi bậy bạ gì đó! Tôi cùng hắn là đối thủ một mất một còn, tôi là nghĩ đến hồng bao, đau lòng a……”

Hắn đồng ý quan điểm này, đúng vậy, bom màu đỏ thật là khiến lòng người đau . “Ai nha , đừng nói nữa , túi này không thể gói được a , ta phải trở về làm việc”

Diệp Dĩnh Lam nhợt nhạt một hồi tươi cười với anh ta một cái, xoay người đi trở về văn phòng chính mình. Nhưng là đột nhiên cô phát hiện thân hình mình trầm trọng dị thường, chân có chút chần chờ .

Vì sao sẽ có loại tâm tình kỳ quái này ? Sợ hãi cái gì ? Cô tự hỏi chính mình, nhưng mà không ra nguyên nhân . Văn phòng gần ngay trước mắt , nhưng là cô cũng không còn muốn chạy đi .

“Ta rốt cuộc chột dạ cái gì?” Cô buồn bã hỏi chính mình . Ánh mắt gian nan nhìn về phía trước .

Cước bộ trầm trọng đi về phía trước, còn có ước

chừng ba bước, cô liền nghe rất nhiều âm thanh ồn ào, nghe qua là rất nhiều người nghị luận . Cô nâng ánh mắt lên, tụ ở phòng nước uống không phải là đồng nghiệp phòng kinh doanh sao? Công việc bỏ mặc không làm, tụ tập ở chỗ uống nước làm gì a?

Lại cẩn thận nhìn lên, bị mọi người vây quanh ở giữa không phải là Trịnh đại tiểu thư sao? Cô ta đang đắc ý dào dạt đem tay trái nâng cao cao, khoe trái khoe phải, ngón áp út có một vòng tròn lấp lánh dưới ánh sáng…..

“Đại tiểu thư, đây là Phạm quản lí tặng quà đính hôn cho cô sao?” Một nữ đồng sự yêu thích và ngưỡng mộ nói, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ cực kỳ. Một người đàn ông hoàng kim độc thân liền như vậy bay mất, rất đáng tiếc a……

Diệp Dĩnh Lam không thú vị đứng xa xa nhìn bọn họ, khóe môi lộ ra nụ cười không sao cả. Còn không chỉ là nhẫn thôi, có gì đặc biệt hơn người, nàng trên tay cũng có một cái nha! Cô cúi đầu nhìn xem chiếc nhẫn bạch kim của chính mình, ánh đèn chiếu vào lấp lánh…

“ Là nha…. ” Trịnh Thiến Như cười đến toe tóe, cười cười nói nói nhìn nhẫn kim cương của chính mình, ước chừng tới hơn một Carat, là cao cấp đặc biệt, hình vuông hiếm có trong giới trang sức, lấp la lấp lánh, thu hút ánh mắt của mọi người, cái này của cô nữ nhân họ Diệp kia làm sao so được.

Trịnh Thiến Như mâu quang vừa chuyển, thoáng nhìn thấy Diệp Dĩnh Lam đứng ở gần đó, cái trán xinh đẹp lộ ra nếp nhăn khi cười, đem tay trái khẽ vuốt mặt mình, cố ý đem nhẫn kim cương lộ ra, quơ quơ, thướt tha nhiều vẻ rồi đi vài bước, phong tình vạn chủng vòng vo uyển chuyển.

“Hán Đình ngày hôm qua muốn tôi tự mình đi chọn nhẫn, ta thích nhẫn kiểu Ý, anh ấy không nói hai lời lập tức liền thanh toán tiền. Các ngươi nhìn một cái đi, là kim cương 4C a, giá trị xa xỉ, nhưng mà anh ấy ngay cả mày cũng không nhăn một chút, tôi nghĩ nhẫn chính thức đính hôn hẳn là không chỉ cái Carat mà thôi….” Trịnh Thiến Như nói ngọt ngào cực kỳ, hai gò má nhiễm một tầng mây đỏ, nhận lấy là những âm thanh hâm mộ tán thưởng của người khác .

“Các người toàn bộ ở trong này là sao?” Phạm Hán Đình không hiểu ra sao liền hỏi bạn của Diệp Dĩnh Lam. Hôm nay là cái gì ngày a, toàn bộ nhân viên công tác không làm, là tập thể bãi công sao ?

“Quản lí, Thiến Như tiểu thư nhẫn là ngươi đưa…… Đưa lễ sao?” Tiểu Trần hàm súc hỏi .

“Đúng vậy nha . ” Phạm Hán Đình thản nhiên trả lời . Dù sao không có gì cùng lắm thì chẳng qua là tạ lễ, như thế nào đưa tới phong ba lớn như vậy? Có phải hay không gần đây không tiếp nhận dự án lớn, làm cho bọn họ buồn phát bệnh đến đây ?

Nghe anh thành thực trả lời lại làm cho mọi người ồ lên, nguyên bản còn bán tín bán nghi, trải qua căn cứ chính xác này, liền càng tin tưởng lời đồn đãi này, lập tức rất nhiều người khuôn mặt tươi cười thay chúc mừng, mà trong lòng bắt đầu tính toán hồng bao nên như thế nào để mới không thất lễ .

Thật là anh đưa…… Diệp Dĩnh Lam nháy mắt khuôn mặt xanh rồi lại trắng. bên tai ầm ầm, trong nháy mắt không thể hô hấp, trong óc hiện lên một giây chỗ trống, không tự giác lui một hai bước .

Dường như trong thế giới của cô phân thành hai nửa, vì sao cô bắt đầu cảm thấy choáng váng ?

Khắc chế không được thân hình run nhè nhẹ, cô gắt gao cầm hai tay chính mình, tưởng ổn định chính mình, nhưng là vẫn là cảm giác mặt đất rung chuyển……

Ngực có một trận bén nhọn đau đớn, như là có một lưỡi dao xuyên qua, hung hăng khoét một lỗ hổng lớn, làm cho gió lạnh theo xuyên qua thân thể cô, gào thét mà qua; Năm đó khị tỷ tỷ tắt thở cô cũng là có cảm giác này, trong cơ thể có loại cảm thụ khác thường từng giọt từng giọt xói mòn khiến cô mất đi cảm giác…..

Diệp Dĩnh Lam cắn chặt môi dưới, liều mạng nhịn đau đớn khó hiểu kia xuống. Vì sao? Vì sao lại đau như vậy? Nước mắt nóng bỏng bắt đầu tụ lại trong hốc mắt, tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ, mà chói mắt là ánh sáng của viên kim cương kia.

Cô thở sâu, ổn định suy nghĩ chính mình, trở lại hướng tới Phạm Hán Đình cười cười.

“Chúc mừng anh cùng Trịnh tiểu thư đã định ngày cưới. Tôi còn có việc, đi trước một bước, bất quá xin yên tâm, tiền mừng sẽ không ít……”

Giọng nói chưa lạc, Diệp Dĩnh Lam liền xoay người bước nhanh đi, mà các đồng sự khác chỉ lo khen tặng Trịnh Thiến Như cùng Phạm Hán Đình, cũng không có nghĩ nhiều, nhưng Phạm Hán Đình ngây người một chút sau liền hướng bọn họ cười một chút, lập tức theo sau cô.

Lam nhất định hiểu lầm chuyện gì, anh cũng không thể cho cô cứ như vậy rời khỏi. Phạm Hán Đình vội vàng đuổi theo phương hướng cô bỏ đi.

Diệp Dĩnh Lam sống chết đánh mạnh vào nút thang máy, bất quá thang máy lại dừng chết ở lầu 2 không đi tiếp.

“Đáng chết! Là ai phá thang máy!”

Cô oán hận đạp cửa thang máy một cước, mà tiếng hô của Phạm Hán Đình lúc này đã truyền đến ở phía sau lưng cô, cô quay đầu thấy anh đang chạy về phía cô, cắn răng một cái, xoay người liền theo lối thoát hiểm chạy đi, theo thang bộ tính xuống lầu, nhưng vừa mới đi được vài bước liền bị Phạm Hán Đình kéo cánh tay.

“Đợi chút, em vì sao trốn anh?” Phạm Hán Đình khó hiểu nhìn cô.

Nguyên bản nước mắt cố nén sau khi nghe thấy câu hỏi của anh liền khắc chế không được rơi xuống, nước mắt làm Diệp Dĩnh Lam trước mắt mơ hồ thành một mảnh, hất tay anh ra, cô lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, thở sâu ngạo nghễ nâng cằm lên nhìn Phạm Hán Đình.

Cô khóc, vì sao? Phạm Hán Đình vẫn không hiểu chút nào nhìn chằm chằm cô đang rơi lệ. (potay với anh Đình @.@)

“Trốn anh? Tôi không cần phải trốn anh, ngược lại, tôi còn phải chúc mừng anh a! Phò mã gia tương lai…… Giọng nói của cô rõ ràng phát run.

“Phò mã?” Phạm Hán Đình mơ hồ hiểu được nguyên do mọi việc. Quả nhiên là bị hiểu lầm.

“Anh an tâm thoải mái đi cưới vợ đi, tôi cùng đứa nhỏ trong bụng tôi tuyệt đối sẽ không trở ngại anh! Chúng tôi sẽ cao hứng chúc hai người bạch đầu giai lão!”

Suy nghĩ hỗn độn Diệp Dĩnh Lam không nghĩ nhiều liền thốt ra, đồng thời tay phải dùng sức tháo nhẫn trên ngón áp út ở tay trái…… Lúc trước không gỡ ra được, hôm nay lại dễ dàng lấy ra!

Có một số việc có lẽ đều đã được định sẵn, có lẽ nhẫn này là chỉ cậu bị hắn trói lại…… đó cũng là số mệnh……

Trước đó vài ngày lời nói giỡn của Lương Thư Bình nay đột nhiên hiện lên trong trí nhớ của cô.

Cô kinh ngạc vạn phần nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay mình, trong đầu hiện lên là ánh mắt rực lửa của Phạm Hán Đình sau khi hoan ái cùng cô, làm cho cô giống như trúng chú ngữ lạc vào trong đôi mắt hổ phách của anh đến mức không thể tự kềm chế; Hiện lên bộ dáng Phạm Hán Đình lão yêu bất chấp kháng nghị của cô, thanh thanh gọi cô “Lão bà, lão bà……”; Là bộ dáng Phạm Hán Đình ngu đần luôn bất chấp kháng nghị của cô, cứng rắn muốn hô lên nhẫn; Hiện lên là Phạm Hán Đình hôn cô sâu sắc hoặc trêu đùa cô, ở trước mắt cô càng không ngừng phóng đại, phóng đại……

Mà Phạm Hán Đình đang đứng thẳng ở bậc thang, đôi mắt thâm trầm lại trực tiếp tham nhập vào bên trong mắt cô, chuyên chú nhìn cô hoảng hốt.

Cô tâm tư bối rối, nhẫn đã gỡ xuống, nên xử trí như thế nào? Cô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay.

“Em vừa mới nói cái gì? Cái gì em cùng đứa nhỏ……” Phạm Hán Đình bước tới gần cô. Anh không phải nghe lầm cái gì chứ?

Diệp Dĩnh Lam thở sâu. “Đúng vậy, tôi cùng đứa nhỏ trong bụng sẽ chúc anh hạnh phúc.”

Dù sao hắn cũng sẽ biết, sớm nói trễ nói cũng không có vấn đề gì.

Đừng, hiện tại nói cho hắn lời thật, cô cũng có thể thở ra

Khí, không cần một mình đeo bí mật trọng đại này. Diệp Dĩnh Lam môi nhẹ nhàng thở ra tươi cười, cầm nhẫn trong tay quăng hướng Phạm Hán Đình.

Mà anh sau khi tiếp được đem nhẫn gắt gao nắm trong lòng bàn tay.

“Nhẫn trả lại anh, từ nay về sau chúng ta không có gì liên quan.”

Cô cực lực muốn nở nụ cười vui sướng, nhưng cô phát hiện việc này so với lên trời còn khó hơn…… Chỉ có tự cô biết suy nghĩ của mình đang hỗn loạn. Cô chưa bao giờ biết, chẳng qua là tin tức Phạm Hán Đình đính hôn cư nhiên lại ảnh hưởng mạnh mẽ đối với cô như vậy, làm cô cơ hồ không thể thừa nhận.

Cô rốt cuộc là làm sao vậy? Diệp Dĩnh Lam hỏi chính mình.

“Lam……” Phạm Hán Đình muốn thử bắt lấy tay cô, bất quá lập tức bị Diệp Dĩnh Lam hất ra.

“Chúng ta không có quan hệ gì cả! Đừng tới gần tôi!” Diệp Dĩnh Lam lui lại mấy bước. “Nói cho anh biết, cho dù bụng tôi to ra rõ ràng, tôi cũng tuyệt không từ chức, anh đừng nghĩ dùng cớ này bức tôi từ chức.”

“Lam, em hãy nghe anh nói……” Chẳng lẽ gần đây cô thay đổi chính là bởi vì mang thai? Phạm Hán Đình muốn hỏi rõ ràng.

“Anh không cần giải thích với tôi, tôi không phải là gì của anh, anh kết hôn hay không cũng không phải là vấn đề của tôi.” Diệp Dĩnh Lam cư nhiên nổi tính trẻ con hai tay che lỗ tai lại.

“Khâm, hai người đều ở đây a…… Xem ngành nghiệp vụ đang rừng rực háo hức, đang muốn hỏi một chút các ngươi ở đâu.”

Tiếng nói của Quách Quốc Chính đột nhiên theo lối thoát hiểm truyền đến, mà người của hắn cũng bước vào đến, vẻ mặt nghi hoặc nhìn bọn họ.

Diệp Dĩnh Lam vội vàng quay lưng đi, không cho hắn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của mình; Phạm Hán Đình lập tức thu hồi thần sắc hổn hển, thay bằng khuôn mặt tươi cười đó tiếp hắn.

“Quách phó tổng, có chuyện gì sao?”

“Tôi muốn cùng anh nói về dự án mới, anh cũng biết kinh tế đình trệ, mua bán không vượng, anh có ý tưởng gì có thể giúp xúc tiến tiêu thụ ngạch……”

Lúc này không đi, chẳng lẽ còn chờ Phạm Hán Đình làm liên lụy không ngớt sao? Thừa dịp Quách Quốc Chính cùng Phạm Hán Đình nói chuyện, Diệp Dĩnh Lam nhanh chóng bước xuống thang lầu.

“Quách phó tổng, về chuyện này tối nay tôi sẽ lại cùng anh bàn, bây giờ tôi có việc muốn nói rõ cùng Diệp tiểu thư.”

Phạm Hán Đình bắt buộc tiễn bước Quách Quốc Chính, nhìn lại, Diệp Dĩnh Lam sớm biến mất vô tung.

“Đáng giận!” Phẫn giận nhịn không được một cước đá tay vịn thang lầu, leng keng tiếng kim loại đánh vọng ở thang lầu, thật lâu không tan.

Tô Kỉ Thánh nghi hoặc vạn phần đi vào cửa nhà mình. Cư nhiên không khóa? Cậu quan sát tình huống trong nhà mình, không có vẻ như kẻ trộm đột nhập. Đồng thời cậu cũng hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, vì sao tựa hồ nghe có thanh âm nữ nhân khóc nức nở.

Cậu thật cẩn thận nhìn quanh bốn phía, ngạc nhiên phát hiện ở cạnh cánh cửa trượt theo phong cách Nhật ăn Diệp gia cùng Phạm gia, có một bóng dáng màu trắng. Cậu hít một ngụm khí lạnh, sẽ không phải là hiện tượng kì dị chứ? Can đảm của cậu cũng không lớn như vậy a!

Bất quá đi vào cậu thấy rõ cái bóng kia là thân ảnh Diệp Dĩnh Lam. Mà tiếng khóc bắt đầu từ chỗ dì truyền đến!

“Đừng khóc, dì, đối với thân thể không tốt.” Tô Kỉ Thánh săn sóc lấy khăn giấy trên bàn, ngồi xổm bên cạnh vỗ bả vai dì. “Đối với cục cưng trong bụng cũng không tốt.”

Diệp Dĩnh Lam nghe vậy kinh ngạc nhìn Tô Kỉ Thánh, kinh ngạc làm sao mà hắn biết chuyện này!

Mà Tô Kỉ Thánh chính là hiểu rõ cười cười.

“Dì, ngươi quá coi thường ta, đừng quên đồ dùng hằng ngày trong nhà đều là ta mua sắm, hai tháng này đồ dùng sinh lý tư nhân không có gia tăng, ta chính cảm thấy khó hiểu, đồng thời sách giáo khoa cũng có nhắc tới nữ hài tử sinh lý khỏe mạnh, mà kì sinh lý của ngươi cũng chậm hai tháng, ta đại khái đoán ra là chuyện gì.” Hắn cười đến đương nhiên, hắn cũng không phải là oa nhi hai ba tuổi, có một số việc lừa không được hắn.

“Ta nhận. Ta mang thai, đứa nhỏ là của Phạm Hán Đình.” Diệp Dĩnh Lam các thượng song đồng, nhu thuận cho Tô Kỉ Thánh thay cô lau nước mắt.

“Vậy dượng hắn nói như thế nào?”

“Hắn chưa nói cái gì, ta cũng chưa cho hắn cơ hội nói……” Diệp Dĩnh Lam ra vẻ thoải mái nhún nhún vai. “Dù sao hắn cùng với con gái ông chủ công ty chúng ta kết hôn, làm sao có thể có thời gian xử lý chuyện của ta.”

“Thật vậy chăng? Ta đi tìm hắn tính sổ!” Tô Kỉ Thánh nắm chặt hai đấm muốn lao ra, nhưng lập tức liền bị Diệp Dĩnh Lam ngăn lại.

“Đừng đi. Dù sao cũng không có gì cùng lắm thì…..” Diệp Dĩnh Lam tự cổ vũ tinh thần, nở một nụ cười yếu ớt.“Ta có Kỉ Thánh thì tốt rồi.”

Tô Kỉ Thánh không tha sờ sờ hai má của cô.

“Thật sự không thể cùng Phạm thúc thúc nói rõ ràng sao?” Nếu chính là đơn thuần tình nhân chia tay liền xong, hiện tại lại còn đứa nhỏ chưa xuất thế nữa!

Diệp Dĩnh Lam ôm cháu trai trong lòng. “Không được. Ta cùng hắn rốt cuộc không còn gì liên quan, ngươi cũng không thể cùng hắn có tiếp xúc, bằng không dì sẽ hận ngươi cả đời.”

“Nhưng là……” Tô Kỉ Thánh như trước không ủng hộ hành động của cô.

“Kỉ Thánh không nghe lời dì nói sao?” Diệp Dĩnh Lam nhìn sâu vào mắt cháu trai.

Xem bộ dáng kiên trì của Diệp Dĩnh Lam, Tô Kỉ Thánh bả vai sụp xuống, thở dài: “Được rồi, cháu sẽ không cùng Phạm thúc thúc có tiếp xúc gì nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.