“Két”
(T/g : Chắc m.n đoán được là ai rồi phải không? Đó là nhân vật nam chính của chúng ta *bốp bốp* vỗ tay)
Cánh cửa phòng nàng được mở ra, giữa không gian yên tĩnh xuất hiện một cái bóng đen, đeo một chiếc mặt nạ bạc che đi nửa khuôn mặt hoàn hảo, mặc trên người bộ y phục xám nhạt.
Hắn đi đến và dừng lại trước giường của nàng. Trên chiếc giường kia có một cô gái mặc một bộ hồng y, không quá sắc sảo, nhưng lại tôn lên vẻ đẹp trời cho và nước da trắng của mình. Khi nhìn thấy nàng, một cô gái có vẻ đẹp tuyệt trần đang say giấc ngủ làm hắn không tự chủ được bản thân mà đưa bàn tay rắn chắc của mình lên sờ vào khuôn mặt của nàng.
Gần... gần... lại càng gần, khi sắp sửa chạm vào khuôn mặt đang say giấc ngủ của nàng thì tay hắn đột ngột dừng lại và nguyên nhân là do cổ tay của hắn đã được nàng giữ lại chỉ trong chớp mắt. Nàng từ từ mở mắt ra, hắn lúng túng vội rút tay về vì hành động không tự chủ được của mình. Nhưng lại không ai nhìn thấy được khuôn mặt của hắn bây giờ, không biết từ lúc nào mà gương mặt bên trong mặt nạ kia đã đỏ hết mức có thể: “không biết từ khi nào mà căn bệnh dị ứng với phụ nữ của mình từ khi gặp nàng thì lại không còn nữa? Tại sao mình không thể biểu hiện vẻ lạnh lùng trước mặt nàng? Thật kì lạ!” Chàng suy nghĩ.
- Nhị vương gia không biết đêm khuya như thế này đến tìm ta có việc gì chăng??_ nàng ngồi dậy, há miệng ngáp một cái mà không để ý hình tượng của mình (=_=)
- Ta chỉ đến thăm nàng thôi, Nguyệt nhi nàng có khỏe hơn không! _Hắn lo lắng hỏi
- Rồi, ta có thể nói chuyện với ngươi là biết khỏe rồi đấy, vậy ngươi có thể về!
- Nguyệt nhi... nàng! _ hắn cạn lời khi nàng nói thế, nhưng ánh mắt nhìn nàng ánh lên một tia hứng thú
“ Thật thú vị, biết ta là vương gia mà không hành lễ, biết bao nhiêu người muốn ta ở lại thì không được, còn nàng là người đầu tiên không muốn ta ở lại mà còn lên tiếng đuổi ta về nữa, thật là thú vị ta rất thích! “ Chàng suy nghĩ
- Sao? Ta sao, còn nữa từ khi nào ta và ngươi trở nên thân thiết như vậy? Không chỉ vậy ai cho phép ngươi gọi ta thân thiết như thế? Ai cho ngươi đến thăm ta vào đêm khuya thế này?..... #%#;@$$## _ nàng tung( nói) ra một tràng vào mặt hắn mà không biểu hiện một nỗi sợ nào, nàng thấy hắn im lặng nên càng nói nhiều hơn.
Chàng lúc này không thể chịu được sức ép từ ngôn ngữ của nàng, cuối cùng chàng thuận miệng nói ra :
- Bởi vì ta y.. yêu nàng
“Tích.... tích”
thời gian như trôi chậm lại khi chàng nói câu đó
- Ngươi yêu ta? _Nàng chỉ tay vào mình biểu hiện vẻ nghi ngờ nhìn chàng
- Ừ _ Một câu “ Ừ” chàng thốt ra chắc như núi thái sơn
- Tại sao?
- Vì nàng rất đặc biệt!
-Đặc biệt? Đặc biệt như thế nào? Người nói ta nghe xem!
- Ta...
- Không nói được chứ gì để ta nói giúp ngươi, ngươi cưới ta về chỉ vì mới mẻ thôi, sau đó ngươi chơi chán rồi vất bỏ , sau đó khi ngươi gặp những người ngươi có cảm giác mới mẻ rồi lại cưới về nữa đúng không _ Nàng nhếch môi khinh bỉ nhìn hắn
- Ta không có, nếu như nàng đồng ý cả đời ta chỉ sủng mình nàng, theo chế độ một phu một thê, dù trời có sập xuống ta cũng sẽ bảo vệ nàng, nếu như ta làm trái những điều trên thì trời tru đất diệt chết không siêu sinh , hồn siêu phách tán _Hắn đau lòng khi những lời đó thốt ra từ nàng, hắn không ngờ nàng lại nói hắn là người như thế, một dư vị chua xót dâng lên trong lòng
- Hay cho câu trời tru đất diệt chết không siêu sinh hồn siêu phách tán của ngươi, hảo! Ta sẽ lấy ngươi, nhưng sẽ có một điều kiện! _ Nàng tay nhân nhi trà ánh mắt nhàn nhạt nhưng đầy cương nghị nói
- Điều kiện gì ta cũng sẽ đồng ý miễn lấy được nàng về làm vương phi của ta _ Lời nàng thốt ra như một làn suối mát chảy qua lòng hắn xóa tan đi sự đau lòng mà nàng vừa gây nên
- Ta và ngươi sẽ đánh một ván cờ, nếu ngươi thắng thì ta sẽ lấy ngươi làm vương phi của ngươi một cách vô điều kiện
- Còn nếu ta thua thì sao?
- Nếu thua thì mãi mãi về sau ngươi không được xuất hiện trước mặt ta nữa!
“Dù sao xuyên đến nơi này cũng là một bất hạnh, chi bằng buông xuôi tất cả thuận theo duyên phận, đâu nó cũng là số kiếp mà ông trời đã định đoạt cho Dương Nguyệt ta” Nàng suy nghĩ -
-Được, vậy lúc nào?
- Giờ tuất ngày mai
- - - - - - - - - - - - - - - - -++++++++++++++++-----------------------------------------
*Sáng Hôm Sau*
Tất cả các quán trọ, quán ăn,..... trong và ngoài kinh thành đều bàn tán về nhân vật nữ chính với những câu sau:
-” Đại tiểu thư ngu ngốc phủ thừa tướng mà cũng nắm quyền, thế giới này loạn hết rồi!”_Người dân A
- Không ngờ một người như cô ta cũng được như ngày hôm nay, không biết cô ta cho thừa tướng uống bùa mê thuốc lúa gì mà có thể cho thừa tướng trở nên như vậy.
- Không biết mặt mũi cô ta như thế nào ta?
- Chắc là khuôn mặt thì xấu như quỷ dạ xoa, y phục thì lúc nào cũng diêm dúa như tắc kè hoa, giọng nói thì đanh đá, chanh chua chứ gì....?
Những lời bàn tán về nàng tiếp tục lan rộng khắp kinh thành, nhưng chỉ là những lời nói xấu chê bai,.... không có đến một lời tốt đẹp dành cho nàng.
Biệt viện khá cũ í lộn không còn cũ nữa mà đã được nàng cho người sửa lại, mọi thứ đều được trang trí rất lộng lẫy, gọn gàng, nói chung là đầy đủ.
Nàng đang ngồi trên trường kỉ luyện nội công. đương nhiên xung quanh sẽ chẳng có một ai. Nàng luyện nội lực theo những cách như sau: Hai chân bắt chéo, hai tay để áp lên nhau. Giữ tâm không loạn, tâm như gương sáng, trong như ngọc thạch, tâm không giao động, một cõi từ tâm... và còn rất nhiều thứ nữa để nàng có thể nâng cao nội công của mình như những người nơi đây (T/g: không biết phải luyện như thế nào m.n thông cảm nhen). Một Lúc sau, trong thân thể nàng dần dần cảm nhận được một cỗ năng lực khá lớn đang chạy dọc theo các huyệt đạo, truyền đến tay và chèn ép như muốn bộc phát.
“RẦM”
Nàng dùng một chưởng của mình bộc phát cỗ nội lực đó, sau đó thu tay về. Đôi mày liễu đang khép hờ, dần dần mở ra nhìn thành quả mà mình khổ cực luyện tập.
- Há há, ta thành công rồi, nội lực của ta đã được nâng cao, không ngờ ta cũng có năng khiếu luyện võ như vậy!!
(Bạn của T/g: * Xị mặt* Đồ tự cao. Nàng: Im lặng, ở đây ngươi không có quyền lên tiếng).
HẾT CHƯƠNG 9