A Hạnh

Chương 30: Chương 30: Bước ngoặt




Trong lòng A Hạnh biết chắc chắn là chuyện xe ngựa nhưng nghe giọng nói hưng phấn của phụ thân, biết ông đang rất vui cho nên giả bộ giật mình ra khỏi phòng nghênh đón, hỏi: “Cha, có tin vui gì vậy?” Vừa nói vừa rót một ly trà đưa cho ông.

Lý Nhuận Phúc nhận lấy trà trong tay A Hạnh, uống một ngụm lớn. Sau đó cười nói: “Cái cửa hàng xe ngựa lần trước chúng ta đi đến, gần đây làm ra một loại xe ngựa bốn bánh, bởi vì bên trong xe ngựa thiết kế không được tốt lắm, hơn nữa vẫn là một loại xe ngựa mới còn không biết tính năng có ổn hay không, cho nên coi như bán giảm giá cho ta, ta thử xe một chút, cảm giác còn ổn định hơn các loại xe trước rồi nhớ lại lời của con nói với ta, dùng loại xe ngựa này chở khách chẳng phải rất tốt sao! Ta hỏi lão bản, hắn cũng nói xe ngựa bốn bánh không dễ gì bị lật, hơn nữa thân xe lớn hơn, có thể chứa 4 người cùng lúc, mùa hè cũng không cảm thấy nóng nực bức bối, chở khách là cực tốt. Nghe hắn nói như vậy, mặc dù giá tiền không thích hợp lắm nhưng ta vẫn mua lại!”

Vương lão bản tìm được cái cớ này cũng không được tốt lắm, nhưng thấy phụ thân không có lòng nghi ngờ, A Hạnh cũng an tâm. Nàng nghe giọng nói của phụ thân, giống như còn nghi ngờ giá cả bất thường liền hỏi: “Lão bản nói chiếc xe này vốn là bao nhiêu bạc?”

“Hắn nói mất đến 100 lượng bạc, nhưng làm sao có giá đấy được? Làm 100 lượng bạc bán cho ta 20 lượng bạc, cho dù là giảm giá cũng không thể thấp như vậy, ta không tin, hắn nhất định là cố ý đem nói giá cao như vậy. Tiền ta đã thanh toán, chờ một hồi bọn họ sẽ đem xe đến đây, trang hoàng thật tốt.”

A Hạnh cười cười, không nghĩ tới Vương lão bản lại phục vụ tới cửa, ngược lại rất có đầu óc kinh doanh.

” Cha, nghe nói mua một chiếc xe ngựa hai bánh nhỏ cũng phải mất 20 lượng bạc, nếu xe ngựa bốn bánh tốt như vậy, chúng ta cũng chỉ trả 20 lượng bạc, nói thế nào chúng ta cũng được lợi!”

Lý Nhuận Phúc toét miệng cười một tiếng: “Cha cũng nghĩ như vậy cho nên mới cao hứng như thế, nhưng ta cao hứng hơn chính là có thể làm cái gì đó cố định. . .” Ông nhất thời không nhớ ra được từ này.

” Cha! Là tuyến đường cố định.”

Lý Nhuận Phúc cười khà khà: “Đùng vậy, chính là tuyến đường cố định, ta cảm thấy có rất nhiều người cũng cần đi như thế! Nhắc tới con gái của ta thật thông minh, biện pháp tốt như vậy cũng nghĩ ra được! Bây giờ ta nên suy nghĩ thật kỹ tuyến đường này!”

Tiếp theo hai cha con cùng nhau nghiên cứu rất lâu, đông thành là nơi phồn hoa nhất, nơi đó tập trung nhiều cửa hàng, phía nam thành có một ngôi chùa, hương khói cũng rất thịnh vượng, người đi đến đó cũng tương đối nhiều, vì vậy hai người liền quyết định bọn họ từ tây thành xuất phát đi đến nam thành, trên đường đi qua Vân Khai Tự chở một số hộ gia đình, trạm cuối chính là chợ ở đông thành. Sau đó tìm nơi cho ngựa nghỉ một chút lại theo đường cũ trở về. Thành bắc là chỗ ở của người có tiền, các vị quan to, Tấn vương phủ cũng nằm ở đó, phần lớn đều có xe ngựa tư gia cho nên không cần đi hướng đo, cũng tiết kiệm một chút sức lực cho ngựa. Dù sao cũng là động vật, không phải máy móc.

Về phần tiền xe, có thể thu mỗi người 7 văn tiền, nếu như không phải đến trạm cuối, xuống xe giữa đường còn có thể giảm một chút, so với trước kia mất 20 văn tiền để đi đến đông thành đã rẻ hơn rất nhiều, những gia đình có tiền một chút đều có thể ngồi.

A Hạnh còn đề nghị phụ thân trên đường đi ngang qua những địa điểm nào đều viết trên thân xe, như vậy có thể để cho người biết chữ thấy, về phần không biết chữ cũng chỉ có cách dựa vào dựa vào chính mình.

Hai cha con thương lượng rất lâu, Lý Nhuận Phúc vô cùng kích động, cả người tràn đầy tinh thần hăng hái, ngay cả những nếp nhăn trên mặt cũng dường như rạng rỡ hẳn lên. A Hạnh biết đây là một loại ánh sáng tự tin, một loại ánh sáng của hy vọng, ước mơ về cuộc sống tốt đẹp. Nàng thích nhìn phụ thân như thế.

Khóe miệng A Hạnh lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Buổi chiều xe ngựa đưa tới, người làm ở cửa hàng còn dạy Lý Nhuận Phúc làm thế nào để tháo dỡ xe ngựa, làm thế nào để đánh xe, làm thế nào để rẽ khúc quanh. Có lẽ là bởi vì Vương lão bản đích thân giao phó, tiểu nhị đặc biệt dụng tâm chỉ dạy, mang theo Lý Nhuận Phúc chạy trên đường, cho đến khi Lý Nhuận Phúc nắm vững và thành thạo toàn bộ mới rời đi.

Lúc đi, tiểu nhị bội phục nói: “Không nghĩ tới cánh tay đại ca như vậy lại tràn đầy khí lực, một cái tay có thể khỏe như hai cái tay của ta!”

Lý Nhuận Phúc tự hào quơ một cánh tay nói: “Đây chính là qua nhiều năm mà luyện được.”

A Hạnh thấy phụ thân có thể điều khiển xe ngựa thoải mái cũng hoàn toàn yên tâm. Tiểu nhị lại liên tục nói nếu vấn đề gì có thể tìm hắn sau đó mới rời đi.

Mấy ngày kế tiếp Lý Nhuận Phúc liền vội vàng ở bên ngoài làm quen kỹ thuật điều khiển và tuyến đường, mà chiếc xe ngựa bốn bánh kia nổi lên quả thật có tác dụng quảng cáo rất tốt, rất nhiều người sau khi nhìn thấy sau lưng xe có đánh dấu của Vương Ký cũng hướng Vương Ký hỏi thăm chuyện của xe ngựa bốn bánh, xe ngựa bốn bánh của Vương Ký còn chưa có ra mắt chính thức đã khiến cho rất nhiều người chú ý, thậm chí có vài người có tiền chỉ là vì mới lạ lại có chút ưa thích đã đi đến đặt cọc tiền làm xe ngựa bốn bánh. Phản ứng tốt như vậy mặc dù đã nằm trong dự liệu của Vương lão bản nhưng vẫn làm cho hắn vui đến không khép miệng được, hắn tuyển không ít công nhân về chế tạo xe ngựa, nhưng cách chuyển hướng cốt lõi nhất vẫn là người của Vương lão bản bí mật thực hiện.

Mà A Hạnh là phụ trách trang hoàng, xắp xếp làm hai tấm đệm mềm trên ghế dài trong xe. Nàng nhờ tam thẩm giúp một tay, hai người cùng nhau làm ra. Vốn tưởng chuyện làm ra một tấm đệm mềm là rất dễ nhưng làm mới biết một chút cũng không đơn giản. Tiểu Hỉ nhìn ngón tay nàng hết lần này đến lần khác bị kim đâm ra máu thiếu chút nữa cười bể bụng.

Tam thẩm kiên nhẫn chỉ đạo, cộng với A Hạnh không ngừng cố gắng, tấm đệm mềm rốt cục cũng làm xong, nhìn những đường chỉ cong cong uốn uốn, trong lòng A Hạnh lại có cảm giác thành tựu, thậm chí còn nghĩ rằng không bao lâu nữa nàng liền có thể giúp phụ thân vá xiêm áo!

Chính bản thân A Hạnh cũng không ý thức được, trong lúc vô tình, nàng đã từ từ hòa nhập vào cái thế giới xa lạ này, thậm chí từ trong lạ lẫm mà tìm được hạnh phúc.

Mười ngày sau, Lý Nhuận Phúc đã hoàn toàn quen thuộc kỹ thuật điều khiển xe ngựa. Hắn mời tới đầu ngõ nhờ một tú tài viết những địa danh xe ngựa sẽ đi ngang qua, mặc dù hắn biết mấy chữ nhưng thật sự là có hạn, chứ đừng nói chi là viết. Chữ của tú tài vẫn là tốt nhất, dùng sơn trắng viết kết hợp với màu đỏ của thân xe vô cùng bắt mắt.

Hàng xóm láng giềng cũng đưa tới lễ vật chúc mừng. Lý Nhuận Phúc còn chở theo một số người chạy mấy vòng ở bên ngoài, rất nhiều người đều là lần đầu tiên ngồi xe ngựa, hơn nữa còn là xe ngựa bốn bánh mới lạ như vậy cho nên vẻ mặt cũng hết sức hưng phấn. Cuối cùng mọi người cũng phản hồi lại là ngồi ở bên trong vừa nhanh lại ổn định, vô cùng thoải mái.

Vào muột buổi sáng nắng ấm, dưới sự hâm mộ của hàng xóm láng giềng và ánh mắt hưng phấn của con gái, Lý Nhuận Phúc đánh xe ngựa bắt đầu đi đến bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời ông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.