Lưu Quế Hoa chép miệng, nhẹ thở dài nói: “Phản ứng của cha ngươi ta có thể tưởng tượng được, ông ấy vẫn luôn tìm hiểu nhà chồng cho ngươi, đến giờ ngươi lại thành chủ của rạp hát... Mặc dù nói ngươi là ân nhân của rạp hát chúng ta, rạp hát chúng ta cũng là vì vậy mới có thể cải tử hồi sinh nhưng có mấy lời vì muốn tốt cho ngươi ta không ngại nói thẳng. A Hạnh, vì nghĩ cho hôn sự tương lai, ngươi vẫn nên rời khỏi rạp hát đi, một cô nương xuất đầu lộ diện, hơn nữa còn là chủ của rạp hát, người khác sẽ nhìn ngươi thế nào? Kẻ chú ý quy củ một chút đều sẽ không thích.”
A Hạnh nhìn Lưu Quế Hoa: “Đại nương, người khác nghĩ như vậy thì cũng thôi nhưng ngươi sao cũng nghĩ như vậy chứ? Vân Đóa cũng là đang lớn lên trong rạp hát, chẳng lẽ nói Vân Đóa sau này cũng không thể gả cho nhà tốt sao?”
Lưu Quế Hoa cười khổ một tiếng: “A Hạnh, không gạt ngươi, Vân Đóa nhà ta muốn gả cho nhà có mặt mũi là chuyện không thể nào, ta tính chờ nàng trưởng thành thì tìm trong rạp hát một tiểu tử chất phác, mọi người biết rõ gốc rễ, người nào cũng sẽ không chê người nào. Nhưng ngươi thì khác, A Hạnh, ngươi là một cô nương thông minh xinh đẹp, ta thấy cha ngươi đã quyết định tìm một người tốt cho ngươi, nhưng nếu như để ông ấy biết ngươi lẫn vào nơi này, nhất định vô cùng thất vọng. A Hạnh cả đời nữ nhân vẫn phải dựa vào nam nhân, tìm được người tốt mới có thể hạnh phúc cả đời, nếu như lão công chê bai ngươi, vậy ngươi cả đời này phải chấm dứt thế nào đây? Nghe đại nương khuyên một câu, vẫn nhanh một chút rời khỏi rạp hát đi!”
Đem cả đời mình ký thác vào nam nhân? Nam nhân tốt thì cả đời hạnh phúc, nam nhân không tốt thì cả đời bi thảm, phải nhìn mặt của ánh mắt của nam nhân sống qua ngày, nói không chừng còn phải đối mặt nam nhân danh chính ngôn thuận tìm thê thiếp về, đây dường như là điều chắc chắn, nhà hơi có tài sản một chút thì ai mà không có tiểu thiếp, di nương. Gọi cho hoa mỹ là vì khai chi tán diệp. Bảo nàng bỏ qua tất cả mà sống cuộc sống như thế? Mỗi ngày ở nhà làm việc, luyện nữ công, chờ nam nhân như vậy tới cưới mình? Còn phải cảm thấy gả được thật tốt, thật hạnh phúc?
Bỏ qua một bên những thứ này không nói, bắt nàng cùng một nam nhân không quen biết đồng sàng cộng chẩm, sanh con dưỡng cái, cái này so với hôn nhân kiếp trước của nàng có gì khác nhau? Nghĩ tới cuộc sống hôn nhân kỳ hạn một năm kia nàng lập tức rùng mình, quá đáng sợ!
Để cho cả đời nàng sống cuộc này sống như thế, nàng không làm được...
Nhưng tâm sự của nàng không ai có thể hiểu được, nàng nên nói thế nào với người khác, nàng căn bản không nghĩ có nên lấy chồng hay không, nàng chỉ muốn cả đời này thư thái thoải mái, tự do tự tại sống qua ngày.
Nàng cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm. Lưu Quế Hoa thấy bộ dạng này của nàng cho là nàng lo lắng bị phụ thân trách cứ liền an ủi: “A Hạnh, ngươi không cần lo lắng cho, ta sẽ khuyên cha ngươi, ngươi rời rạp hát, ngoan ngoãn nghe lời, cha ngươi thương ngươi như vậy, nhất định sẽ không trách cứ ngươi quá mức.”Truyện được đăng trên Diễn đàn và Diệp Gia Quán.
“ Nhưng đại nương, ta cũng không muốn rời rạp hát. Ở chỗ này ta rất vui vẻ, cũng có thể kiếm được rất nhiều bạc, cho dù không dựa vào nam nhân, ta cũng có thể sống rất thoải mái.” A Hạnh không nhịn được nói ra lời trong lòng: “Nhưng ta biết, đại nương chắc là sẽ không hiểu, cha cũng sẽ không hiểu, sẽ không có ai hiểu.”
Lưu Quế Hoa bị lời của nàng làm kinh ngac đến nói không ra lời: “A Hạnh, ngươi lấy đâu ra suy nghĩ kỳ quái như thế?”
A Hạnh ngẩng đầu lên bất đắc dĩ cười: “Kỳ quái sao? Cũng đúng, ở chỗ này thì đùng là rất kỳ quái.” Trong lòng A Hạnh chợt dâng lên cảm giác cô đơn, ý nghĩ của mình dường như cách xa thế giới này quá, đường đi kế tiếp, thật có thể đi theo suy nghĩ của mình sao? Có thể cũng sẽ có ngày nàng cũng thỏa hiệp? Hoàn toàn tuân theo quy tắc của thời đại này, giống như những nữ nhân của thời đại này, dựa vào nam nhân mà sống?
Trong lòng A Hạnh ủ rũ chán nản vô hạn, nàng nói với Lưu Quế Hoa: “Đại nương, ta đi xem Dung Tranh một chút.”
“ Được, ngươi đi đi. Lời của đại nương ngươi cần phải để ở trong lòng a!” Lưu Quế Hoa dặn dò.
A Hạnh nhìn Lưu Quế Hoa miễn cưỡng lộ ra nụ cười, xoay người rời đi.
Đi đến chỗ ở của Dung Tranh, vừa đến gần cửa phòng thì ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc. Tiếp theo thì nghe được giọng nói của Vân Đóa: “Ngươi như quả dưa chuột vậy, người ta lợi hại như vậy, ngươi còn hồ đồ xông tới, tưởng mình giống tiểu cường đánh không chết sao?”
Tiếp theo chính là giọng nói của Dung Tranh: “Được rồi Vân Đóa, ngươi tới đây bao lâu thì nói ta bấy lâu, miệng ngươi không mệt, nhưng lỗ tai của ta thì rất mệt a!”
“Còn không phải là vì ta quan tâm ngươi sao?Diệp Gia Quán. Ngươi còn chê ta dài dòng!” Giọng nói của Vân Đóa ngừng một hồi: “Dung Tranh, nếu như người lúc ấy bị đánh là ông chủ Lăng, là Lâm sư phụ, hoặc là... là ta, ngươi cũng sẽ liều mạng như thế sao?”
Dung Tranh trầm mặc một lúc rồi nhẹ nói: “Đó là đương nhiên, bất kể là ai, ta cũng sẽ toàn lực cứu giúp!”
“ Có thật không?” Giọng nói của Vân Đóa lộ ra vui mừng.
“Đương nhiên là thật.”
Bên trong phòng lại yên tĩnh, bỗng Vân Đóa nói: “Ta đem chén thuốc về phòng bếp, ngươi nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừ.”
A Hạnh đứng ở cửa. Vân Đóa mở cửa ra thấy A Hạnh nụ cười trên mặt nhất thời thu lại, lạnh lùng nói: “Là ngươi! Ta đi trước.” Vừa nói liền lướt qua bên cạnh nàng.
A Hạnh thấy nàng có vẻ khác thường liền đuổi theo kéo nàng: “Sao vậy Vân Đóa? Thấy ta tại sao lại không vui? Ta chọc giận ngươi sao?”
Vân Đóa không giỏi che giấu tâm tình, nàng bĩu môi, hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi là chủ của rạp hát, ta làm sao dám không vui?”
“ Vân Đóa ngươi đây là đang trách ta có đúng không?” A Hạnh nhẹ giọng hỏi.
Vân Đóa quay đầu lại nhìn nàng: “A Hạnh, ta coi ngươi là bằng hữu, cái gì cũng nói cho ngươi, nhưng ngươi cái gì cũng gạt ta, cái gì cũng không nói cho ta, ta thật sự là bằng hữu của ngươi sao? Nói thật đi, cho tới bây giờ ngươi vẫn không xem ta là bằng hữu của ngươi đúng không?”
“ Vân Đóa cho dù là bằng hữu cũng không phải cái gì cũng sẽ nói cho đối phương, bằng hữu có thể cùng nhau cười, cùng nhau khóc, cũng không thể miễn cưỡng đem hết bí mật trong lòng nói ra toàn bộ. Làm bằng hữu như vậy, thì có thể kéo dài bao lâu? Hơn nữa, Vân Đóa.” A Hạnh nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi thật sự cái gì cũng nói với ta sao?”
Vân Đóa không biết nghĩ tới điều gì, mặt đỏ lên, sẳng giọng: “ Ngươi lúc nào cũng có lý, ta nói không lại ngươi, không nói với ngươi, ta đi!” Vừa nói đang cầm chén xoay người chạy đi.
A Hạnh nhìn bóng lưng của nàng cười một tiếng, thật đúng là hài tử không giấu được chuyện trong lòng.
A Hạnh đi vào căn phòng của Dung Tranh.
Căn phòng của Dung Tranh rất đơn giản, một cái giường gỗ, một cái tủ nhỏ, một cái bàn và một cái băng ghế dài.
Dung Tranh thấy A Hạnh đi đến giùng giằng từ trên giường đứng lên nhưng dường như chạm đến chỗ đau, nhăn mặt “A” một tiếng.
A Hạnh vội vàng đi tới nói: “Ngươi không nên cử động, đại phu nói ngươi phải tĩnh dưỡng thật tốt. Nhanh nằm xuống đi, ngươi cứ như vậy, ta sẽ đi lập tức!”
Dung Tranh nghe nàng nói như vậy, cười nhẹ một tiếng, rồi lại nằm xuống.
A Hạnh ngồi trên băng ghế.
Dung Tranh cười nói: “Vân Đóa làm mình làm mẩy với ngươi sao, nàng ấy tính khí như tiểu hài tử, qua một hai ngày là tốt thôi...”