Kể từ lúc biết Thẩm Nguyên Phong đính hôn cùng Hồ Nhã Tình, cuộc hôn nhân này như tảng đá lớn đè nặng trong lòng A Hạnh cho dù nàng không muốn thừa nhận. Hôm nay bỗng nhiên biết được, hoá ra hôn sự này chưa từng tồn tại, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhớ tới trước đó Thẩm Nguyên Phong đi cùng Hồ Nhã Tình, tự nhiên lại khó chịu: “Vậy sao đêm nay chàng lại đi cùng Hồ tiểu thư?”
Thẩm Nguyên Phong nghe thấy mùi ghen tuông trong giọng nói của nàng, không biết tại sao trong lòng hắn lại vô cùng ngọt ngào, hắn nói: “Ta không muốn đi cùng nàng ấy, chỉ là ta nghĩ đêm nay ra ngoài sẽ gặp được nàng. Vừa đi một chút, ai ngờ lại gặp hai huynh muội bọn họ, sau đó mới cùng nhau đi.” Hắn nhìn nàng khẽ cười: “Không ngờ đêm nay lại có ngạc nhiên lớn như vậy.”
Hắn cầm chặt tay nàng, nhẹ kéo nàng vào trong ngực mình, hai tay hắn ôm trọn nàng, tựa nhẹ cằm lên đầu nàng, dịu dàng nói: “A Hạnh, cả đời này ta sẽ nhớ kỹ đêm nay, nhớ ánh trăng xinh đẹp đêm nay, nhớ ánh đèn tỏa sáng trên mặt sông, còn có...” Hắn buông nàng ra, cúi đầu yên lặng nhìn nàng: “Còn nhớ nàng đã khóc vì ta.”
Vô vàn nhu tình trong ánh mắt hắn như đang cuốn chặt lấy nàng, khiến nàng không thở nổi, không thể nào nhúc nhích được. Mặt nàng hơi đỏ lên, cúi đầu xuống nói: “Ta cần phải trở về, chuyện xảy ra lớn như thế, nếu không về cha nương không thấy ta thì sẽ không yên tâm.”
Thẩm Nguyên Phong gật gật đầu: “Vậy thì ta đưa nàng về.”
Nơi này cách nhà A Hạnh mấy con phố, Thẩm Nguyên Phong cùng A Hạnh trở về. Cả đoạn đường đi nói chuyện rất nhiều, Thẩm Nguyên Phong mấy lần cũng muốn giữ chặt hai tay A Hạnh, nhưng mà hắn lại thấy thân mật với A Hạnh trước mặt nhiều người như thế không hay, hơn nữa hắn vẫn còn nhớ đến cảm xúc của A Hạnh.
Buổi tối đầu thu có chút lạnh, gió đêm từng cơn thổi qua làm áo nàng tung nhẹ, ánh trăng trong suốt lặng yên chiếu lên người nàng, nàng thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn cười, đôi mắt sáng ngời tựa như hai vì sao đẹp nhất. Nhìn nàng như vậy, trong lòng Thẩm Nguyên Phong dâng lên cảm giác hạnh phúc không gì sánh kịp, chỉ ước thời gian dừng lại ở lúc này.
“A Hạnh.” Hắn khẽ gọi.
A Hạnh quay đầu lại nhìn hắn cười: “Sao vậy?”
Hắn tiếp tục đi về phía trước, hai mắt nhìn thẳng, đuôi mày khoé mắt đều vui vẻ say lòng người: “Hai ngày nữa ta sẽ nói với phụ vương, sẽ gặp cha nàng để cầu hôm, chờ sau khi nàng cập kê chúng ta sẽ thành hôn!” Hắn xoay đầu lại nhìn nàng, tròng mắt xanh thẫm được đèn hai bên đường phố chiếu lên, lấp lánh trong veo, trong sâu thẳm đều là dịu dàng say đắm.
Thành thân cùng người trong lòng, bên nhau mãi mãivẫn luôn là tâm nguyện từ kiếp trước của A Hạnh. Kiếp trước tâm nguyện này đến lúc chết nàng vẫn không thực hiện được, kiếp này nàng sẽ có được loại hạnh phúc đó sao? Nàng cho là sẽ không thể yêu bất kỳ người nào nữa, nhưng nàng đã gặp được Thẩm Nguyên Phong - người có thể không chút do dự từ bỏ tất cả vì nàng, thậm chí là sinh mạng của hắn! Nàng cho rằng kiếp này dù có thành thân cũng là vì an ủi phụ mẫu, nhưng không ngờ khi Thẩm Nguyên Phong nói ra lời cầu hôn, lòng nàng lại khẽ rung động. Hoá ra cho dù kiếp trước hay kiếp này, nàng vẫn khát vọng hạnh phúc nhỏ nhoi đó.
Tim A Hạnh đập bình bịch, cả người như vừa được uống mật vậy. Đây là cảm giác đã lâu chưa xuất hiện. Nếu quả thật có thể cả đời ở cùng với hắn, thì đấy sẽ là hạnh phúc lớn nhất của nàng! Nàng vừa định gật đầu đồng ý, nhưng chợt nhớ tới một việc, thoáng nhíu mày.
Thẩm Nguyên Phong thấy nàng thay đổi sắc mặt, vội hỏi: “A Hạnh, làm sao vậy?”
A Hạnh lắc đầu nói: “Không được, bây giờ chúng ta tạm thời không thể bàn đến chuyện hôn sự.”
Thẩm Nguyên Phong nghi ngờ khó hiểu: “Vì sao?”
A Hạnh do dự một chút rồi kể chuyện mẹ con Hồ thị dùng tỷ tỷ uy hiếp nàng. Nàng lo lắng nói:“Bây giờ tỷ tỷ là người Hồ gia, sinh lão bệnh tử đều do Hồ gia định đoạt. Người bên ngoài không thể nhúng tay, ta sợ nếu như bây giờ ta thành thân cùng chàng nhỡ đâu Hồ tiểu thư tức giận gây bất lợi cho tỷ tỷ thì phải làm sao? Tỷ tỷ vì ta mà hy sinh rất nhiều, vất vả lắm mới có cuộc sống yên ổn, ta không muốn vì ta mà vận mệnh của tỷ bị ảnh hưởng.”
Trên mặt Thẩm Nguyên Phong lộ vẻ tức giận: “Hồ tiểu thư này trông như người có tri thức hiểu lễ nghĩa, hoá ra lại ác độc như vậy! Đúng là người một nhà với ca ca hắn!” Thẩm Nguyên Phong suy nghĩ rồi nói tiếp: “A Hạnh, nàng không cần phải lo lắng, chỉ cần phụ vương đáp ứng chuyện chung thân đại sự của chúng ta, ta sẽ nói với phụ vương cảnh cáo Hồ gia, đám người Hồ phu nhân sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, tỷ tỷ nàng cũng sẽ không gặp nguy hiểm.”
Trong lòng A Hạnh bỗng nhiên có chút bất an: “Nhưng mà phụ vương chàng sẽ đồng ý chuyện của chúng ta sao? Thân phận chúng ta quá chênh lệch, chỉ sợ Vương gia không tán thành.”
Thẩm Nguyên Phong thừa dịp người bên ngoài không chú ý, nhẹ nhàng nắm chặt tay của nàng, rồi vội buông ra ngay: “Đừng lo lắng, phụ vương rất thương ta. Hơn nữa cũng đã đồng ý nếu ta thú thê sẽ theo ý ta, người sẽ không phản đối đâu.”
“Cho dù như thế nào, ta cũng sẽ không buông tay nàng.” Hắn nhìn nàng mà nói.
Mặt A Hạnh đỏ bừng, trái tim như có sợi lông lướt qua, ngưa ngứa.
Hai người cứ thế đi tới đầu ngõ, đã thấy tỷ muội Trần thị đứng ở đó nhìn đông nhìn tây. Thấy hai người họ như trút được gánh nặng, xem ra các nàng thật sự quan tâm A Hạnh.
Trần Tĩnh đi tới bên cạnh bọn họ, kéo hai tay A Hạnh nói: “Ngươi bình an trở về là tốt rồi. Ngươi có biết chúng ta lo lắng bao nhiêu không. Phụ mẫu ngươi còn ở trong nhà sợ hãi kia kìa, nếu không phải ta nói với họ là Thẩm Nguyên Phong sẽ cứu ngươi, chỉ sợ cha ngươi đã chạy thẳng đến chỗ đố đèn rồi.”
A Hạnh cười cười, nói: “Khiến mọi người lo lắng rồi, tất cả đều không sao chứ?”
Trần Anh cũng đi tới: “Đều không sao, Vân Đóa lúc ấy ở cùng với chúng ta, chúng ta mang theo nàng chạy ra khỏi đó nhưng không tìm thấy ngươi. Muội muội nói Thẩm Nguyên Phong ở bên cạnh sẽ giúp ngươi, quả là không sai.” Nói xong Trần Anh liếc Thẩm Nguyên Phong, cười khẽ.
Thẩm Nguyên Phong và A Hạnh nhìn nhau cười, biểu cảm mập mờ khiến cho hai tỷ muội nhìn ra chút gì đó, Trần Tĩnh chỉ vào bọn họ, cười gian xảo: “Các ngươi...”
A Hạnh nhớ tới trước đó không bao lâu,nàng nói với tỷ muội Trần thị là bọn họ không thể có hy vọng, nhưng bây giờ lại biến thành cái dạng này khiến nàng có chút ngượng ngùng, quay đầu nói với Thẩm Nguyên Phong: “Chàng đi về trước đi, ta cũng phải vào nhà thôi, cha nương chắc đang gấp lắm.”
Thẩm Nguyên Phong cũng bị ánh mắt của hai tỷ muội nhìn chằm chằm làm cả người không được tự nhiên, vội vàng nói: “Được, ta về đây.”
Hắn tạm biệt tỷ muội Trần thị rồi xoay người đi. A Hạnh quay đầu lại thấy mặt mũi hai tỷ muội tò mò tinh quái, liền vội nói: “Ta vào nhà đây.” Rồi vội vội vàng vàng chạy mất. Tỷ muội Trần thị nhìn nàng, ánh mắt loé lên. Hai tỷ muội nhìn nhau, nhỏ giọng nói: “Bọn họ nhất định có vấn đề!”
“Đúng, ngày mai phải tìm ra lý do.”
Hai phu thê Lý Nhuận Phúc thấy A Hạnh bình an trở về, tảng đá trong lòng lập tức hạ xuống, dặn dò một hồi rồ trở về phòng. Bởi vì Vân Đóa bị hoảng sợ, thấy A Hạnh bình an lập tức vui vẻ ôm chầm lấy A Hạnh khóc hu hu, A Hạnh an ủi rất lâu mới khiến nàng hết nức nở. Vân Đóa đun nước giúp A Hạnh tắm rửa, sau đó hai tỷ muội mới đi ngủ.
Đêm muộn, trong giấc mơ của A Hạnh đều là hình bóng của Thẩm Nguyên Phong. Bộ dạng cứu người trong lúc nguy nan, mang nàng nhảy lên nóc nhà, hình ảnh lau nhẹ nước mắt nàng bên bờ sông, ôm nàng vào lòng, dưới ánh trăng nói vĩnh vễn sẽ không buông tay nàng... Mộng đẹp cả đêm, khiến sáng sớm tinh mơ tỉnh dậy khoé miệng vẫn giữ nguyên nụ nười xinh đẹp.
Sau khi tỉnh, A Hạnh và Vân Đoá cùng tới rạp hát, mới vừa vào cửa đã nghe mọi người bàn tán chuyện hoả hoạn ở hội đèn ngày hôm qua.
Hoá ra bới vì tối qua Thẩm Nguyên Phong giúp mở đường chạy, mặc dù có người bị thương nhưng không ai tử vong, cuối cùng cũng không gây ra thảm kịch. Tấn vương đối với việc này rất thông cảm an ủi mọi người, đồng ý với mọi người rằng toàn bộ tiền chữa bệnh ông sẽ phụ trách.
A Hạnh ở một bên nghe mọi người nói chuyện, lúc này có một người chạy tới nói: “Tin mới nhất, những người được cứu tối hôm qua hiện tại đang quỳ gối trước cửa Vươngphủ, nói là muốn cảm tạ ân cứu mạng của Tam công tử! Ngày hôm qua ta cũng ở trong đám người đấy, giờ cũng đi đây!”
Một đào hát trong đám người nói: “Tam công tử? Không thể nào! Tam công tử có tiếng là nhàn nhã lười biếng, nói dễ nghe thì là rảnh rỗi, nói khó nghe thì là chơi bời lêu lổng! Hắn sẽ cứu người?”
Người nọ nghe thấy hắn nói thế, thoáng cái liền tức giận: “Ngươi không được nói Tam công tử như vậy, tối hôm qua nếu không phải hắn quên mình cứu chúng ta thì có khi chúng ta một người cũng không thoát được! Bản lĩnh hắn cao cường, hắn có thể không cần để ý an nguy mọi người mà một mình bình an đi về, nhưng hắn đã không làm thế! Hắn lấy sức mình hắn ngăn cản sự xô đẩy của hàng trăm người, còn cứu người bị thương nữa. Vì muốn mở đường thoát, suýt nữa còn bị đám gậy trúc đè chết! Tam công tử như vậy thì hắn có chơi bời gì ta vẫn kính trọng hắn! Hừ! Trương sư phó, nếu sau này ta nghe thấy ngươi lại nói Tam công tử như thế, ta nhất định không để cho ngươi yên!” Nói xong lại hừ lạnh một cái, trợn mắt liếc Trương sư phó rồi đi ra ngoài.
Người kia vừa đi, Trương sư phó chỉ chỉ bóng lưng hắn, lẩm bẩm trong miệng: “Chẳng qua ta thuận miệng nói một chút mà thôi, có cần phản ứng mạnh như thế không?”
A Hạnh ở một bên mỉm cười: “Đó là bởi vì ngươi không có ở hiện trường. Tất nhiên không thể hiểu tâm trạng hắn! Tất cả mọi người được cứ sống từ chỗ chết, tất cả mọi người đều tuyệt vọng sợ hãi. Khi họ mất đi hy vọng thì Tam công tử lại không để ý bản thân, xuất hiện giải cứu mọi người. Lúc đó trong mắt họ, Tam công tử đã trở thành một vị thần rồi, bóng dáng Tam công tử nhất định sẽ vĩnh viễn khắc ở trong lòng của bọn họ!”
Trương sư phó không hiểu hỏi: “A Hạnh cô nương, sao ngươi lại biết?”
Mặt của A Hạnh xuất hiện sự dịu dàng hiếm thấy, nàng chậm rãi nói: “Bởi vì lúc ấy ta cũng ở hiện trường, đây cũng là cảm giác của ta.”