A Hạnh

Chương 197: Chương 197: Khiếp sợ




Nhóm dịch: Diệp Gia Quán*

Đối với lời đồn đãi về Thẩm Nguyên Phong và A Hạnh, người cao hứng nhất có thể coi là Lý Ngân.

Trong rạp hát, thứ không thiếu nhất chính là những tin đồn, những chuyện ngồi lê đôi mách. Nhiều nha hoàn bà tử như vậy, trong lúc rảnh rỗi tụ chung một chỗ không nói chuyện tám nhảm thì có thể làm gì? Cộng thêm A Hạnh quản thúc các nàng thường không nghiêm khắc, cho nên lá gan bọn họ cũng càng lớn hơn, ngay cả những chuyện về A Hạnh cũng sẽ không bỏ qua. Nhưng bất kỳ những gì liên quan tới A Hạnh cũng không phải từ trong miệng các nàng, hình tượng A Hạnh luôn vĩ đại, huy hoàng, những người ác ý vu khống hãm hại nàng đều là kẻ tiểu nhân trục lợi. Cũng như lời đồn đại lần này giữa Thẩm Nguyên Phong và A Hạnh, truyền tới chỗ các nàng liền biến thành như sau:

“Những công tử kia không ăn được bồ đào thì nói bồ đào chua, bọn họ không được A Hạnh cô nương xem trọng, lúc này thấy Thẩm đại nhân theo đuổi A Hạnh, ghen tị, chẳng phải muốn một chân chà đạp A Hạnh cô nương cho hả lòng mình sao? Đúng là tiểu nhân!“.

“Đúng vậy, A Hạnh cô nương nào có quá quắt như bọn họ nói, mỗi ngày không phải ở rạp hát thì là ở cửa hàng bách hóa, hoặc chính là ở trong hậu viện, rất quy củ. Coi như có lui tới cùng Trương đại nhân và Trạng nguyên gia cũng chỉ là chi giao thông thường, ta thật không hiểu, các công tử tiểu thư trong thành làm sao cứ nói chuyện đặt điều A Hạnh cô nương?”

“Còn không phải là vì A Hạnh cô nương vừa đẹp vừa có tài! Ngươi nhìn nàng buôn bán đắt hàng, bao nhiêu người đỏ con mắt a! Có cơ hội còn không dùng sức đạp!”

“Nhưng ta rất kính nể A Hạnh cô nương, không phải vì nàng có nhiều thông minh tài giỏi. Mà vì nàng làm người thật sự là quá tốt, làm việc ở chỗ nàng rất yên lòng. Tỷ tỷ ta bị bán làm nha hoàn của nhà giàu, kiếm bạc so với ta ít một nửa, còn thường xuyên bị đánh bị mắng. Thời gian trước còn bị chủ tử bán cho người làm trong phủ, người nọ hơn ba mươi tuổi, dáng dấp thô bỉ không nói, còn là một người què, tỷ tỷ ta đau lòng muốn chết, nhưng chẳng có cách nào, bán mình làm nô, không phải là mặc cho chủ tử sắp xếp sao. Ta ở chỗ này không cần bán mình, cũng không bị đánh bị mắng, được ăn ngon mặc tốt, sống lại không mệt, ta bây giờ ngay cả đồ cưới cũng chuẩn bị tốt rồi. Tất cả những thứ này đều là ân tình của A Hạnh cô nương, nếu như không phải nàng, số mạng ta cũng sẽ giống như tỷ tỷ ta.”

“Người ở đây ai không chịu ân tình của A Hạnh cô nương. Ngay cả ta, lần trước con ta bị bệnh, cần số bạc lớn để mua thuốc, nhà ta đâu có nhiều bạc như vậy. Nhìn đứa con càng ngày càng suy yếu hơn, ta thật sự sốt ruột đến mức lòng đau muốn chết, đoạn thời gian đó làm việc còn phạm sai lầm. Nhưng A Hạnh cô nương chẳng những không xử phạt ta, sau khi biết được tình trạng của ta, còn cho ta một số bạc lớn để ta mời thầy thuốc xem bệnh cho con, an ủi ta đừng lo lắng, bạc chậm rãi khấu trừ theo tháng. Mặc dù nàng nói như vậy, nhưng nàng biết trong nhà ta khó khăn, mỗi một tháng chỉ khấu trừ một chút xíu, nhiều bạc như vậy, bao nhiêu thời gian không biết mới trả hết. Dù sao ta cũng quyết định rồi, cả đời này ta sẽ đi theo A Hạnh cô nương, chờ con ta trưởng thành, sẽ để cho hắn làm việc cho cô nương! Mọi người nói, cô nương tốt như vậy làm sao không làm cho người thích được chứ? Ta thấy Thẩm đại nhân thật tinh mắt!“.

“Nhưng Dung công tử cũng rất tốt, dáng dấp Dung công tử cũng tuấn tú, lại biết diễn, không biết A Hạnh cô nương sẽ chọn ai?“.

“Không thể nào, sao ta cảm giác A Hạnh cùng Dung công tử không có gì chứ? Lúc A Hạnh cô nương cùng một chỗ với Dung công tử thì hành động cũng không vượt quá, lúc nói chuyện vẻ mặt cũng không có gì đặc biệt.“.

“Mặc kệ cuối cùng A Hạnh cô nương gả cho người nào, ta đều hy vọng nàng lấy được người chồng tốt, sống thật vui vẻ! Người tốt chắc sẽ được báo đáp“.

“Đúng. Ta cũng hy vọng như vậy.“.

Cứ như vậy, những thứ bát quái này cuồn cuộn không ngừng truyền vào tai Lý Ngân. Đối với Dung Tranh, nàng rất hiểu muội muội cũng không có gì với Dung Tranh, nhưng nàng thấy hứng thú với Thẩm đại nhân trong truyền thuyết. Nàng nghe mọi người nói thân thế lai lịch của Thẩm đại nhân, lại phát hiện hóa ra là nhi tử của ân nhân - Tấn vương gia. Lần này trong lòng nàng càng thêm vui mừng. Nghe nói Thẩm đại nhân anh tuấn phi phàm, hơn nữa đường làm quan suôn sẻ, tiền đồ rực rỡ, quan trọng nhất chính là hắn chưa có thê tử, hơn nữa còn muốn cưới A Hạnh làm chính thê, ở trong tâm khảm Lý Ngân cũng chỉ có nam tử như vậy mới xứng với muội muội xinh đẹp thông minh.

Nàng đang suy nghĩ lúc nào có thể gặp được Thẩm đại nhân liền tốt, bây giờ cha nương đều không ở bên cạnh, nàng cảm thấy mình thân là tỷ tỷ của A Hạnh phải có trách nhiệm lo lắng chuyện này vì A Hạnh.

Không nghĩ tới cơ hội rất nhanh sẽ đưa đến trước mặt nàng.

Ngày hôm nay nàng mang hai đứa bé phơi nắng ở trong đình viện, đang cùng bọn nhỏ chơi đùa, lúc quay đầu lại thấy một nam nhân cao lớn anh vĩ đứng ở cửa viện nhìn quanh vào trong.

Lý Ngân nghênh đón, thấy đối phương tóc vàng mắt xanh, theo bản năng mở miệng: “Công tử là Thẩm đại nhân?“.

Từ trước đến giờ hậu viện rạp hát có hộ vệ canh giữ, những người không có nhiệm vụ không thể vào bên trong, nhưng Thẩm Nguyên Phong muốn tìm A Hạnh, những hộ vệ này sao ngăn được hắn. Hắn dùng khinh công mà vào, căn bản hộ vệ cũng không phát hiện.

Nhưng đi vào mới phát hiện hậu viện rộng rãi, nhất thời không biết A Hạnh ở chỗ nào, thấy hậu viện nhiều nữ quyến, rốt cuộc vẫn không dám lỗ mãng, vẫn luôn che giấu hành tung, cho đến khi nhìn thấy chỗ Ngân Hạnh uyển này, thấy bảng hiệu có một chữ Hạnh. Mới dừng lại, vừa đi tới cửa, liền bị Lý Ngân phát hiện.

Thẩm Nguyên Phong thấy trên mặt Lý Ngân tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ cùng thiện ý, có chút bất ngờ, trả lời nói: “Tại hạ chính là Thẩm Nguyên Phong.” Hắn thấy Lý Ngân ở trước viện, lại thấy nàng ăn mặc khí độ cũng không giống nha hoàn, nhất thời không rõ thân phận nàng.

Thẩm Nguyên Phong cũng chưa gặp qua Lý Ngân, cho nên cũng không nhận ra Lý Ngân. Mà Lý Ngân cũng không biết chuyện của hắn cùng A Hạnh ở Tấn Thành, từ khi nàng ra khỏi Hồ phủ, cũng không có ai nói với nàng hay nhắc tới chuyện của A Hạnh cùng Thẩm Nguyên Phong. Cho nên đây là lần đầu hai người gặp mặt.

Phấn Đoàn cùng Phong nhi thấy có người xa lạ tới, có chút sợ hãi, Phấn Đoàn vội vã kêu một tiếng nương, liền rúc lại sau lưng Lý Ngân, mở một đôi mắt to nhìn Thẩm Nguyên Phong, mà Phong nhi thì ở một bên nhìn bội kiếm ngang hông của Thẩm Nguyên Phong ngẩn người.

Lý Ngân cúi người xuống sờ đầu Phấn Đoàn an ủi: “Phấn Đoàn, đừng sợ, đây là bằng hữu của dì nhỏ con.” Vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ngyên Phong cười nói: “Thẩm đại nhân, dân phụ là đại tỷ của A Hạnh, hai đứa bé này là con của dân phụ. Dân phụ không hiểu lễ nghi, nếu như có chỗ thất lễ xin Thẩm đại nhân tha lỗi. Thẩm đại nhân tới tìm A Hạnh sao?“.

Đại tỷ của A Hạnh? Thẩm Nguyên Phong quả thật nghe A Hạnh nói qua nàng có một đại tỷ, hơn nữa từ giọng nàng nói hắn biết được tình cảm của nàng đối với người đại tỷ kia vô cùng sâu đậm. Nhưng mà, đại tỷ nàng không phải gả vào Hồ gia làm thiếp thất sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn là mang theo hai đứa bé. Phải biết, thiếp thất khác với chính thê, cũng không có quyền lợi hồi hương thăm người nhà.

Hai năm trước, Thẩm Nguyên Phong gặp qua A Hạnh, cũng từ chỗ A Hạnh gặp phải đả kích nặng nề, nản lòng thoái chí, mất hết can đảm, ngay cả nhà cũng không trở về. Cả đêm rời khỏi Tấn Thành, trở lại quân doanh, đến nửa năm cũng không trở lại Tấn Thành. Ngay cả tết âm lịch cũng chưa về nhà. Không muốn lại trở lại nơi thương tâm, nếu không phải mẫu phi hắn ba lần bốn lượt gửi tin tới bày tỏ hết tình cảm nhớ nhung, sợ rằng hắn sẽ cứ trốn tránh nơi khiến cho hắn đau khổ vạn phần đó. Cho dù như vậy, hắn cũng chỉ về nhà một chuyến, ở nhà ngây người hai ngày lại đi, kế tiếp xảy ra chiến tranh giữa Đường quốc và La Gia quốc, hắn vẫn luôn ở trên chiến trường, lại không trở về Tấn Thành. Sở dĩ năm đó chuyện tỷ muội A Hạnh cùng Hồ gia mặc dù huyên náo sôi sùng sục, nhưng Thẩm Nguyên Phong cũng không biết một chút gì. Mà một lần về nhà kia, cũng vì cố ý né tránh ở nhà không đi ra ngoài, mà trong vương phủ đã bị Tấn vương hạ lệnh không cho phép nói tới chuyện này, cho nên Thẩm Nguyên Phong không nhận được một chút tin tức nào.

Hôm nay chợt thấy Lý Ngân thân là thiếp thất lại mang nhi tử cùng nữ nhi xuất hiện ở Thiên Đô cách xa Tấn Thành như vậy, sao không cảm thấy kỳ quái?

Thẩm Nguyên Phong nhìn Lý Ngân, không khỏi hỏi: “Hóa ra là Tứ di nương, tại sao Tứ di nương lại ở chỗ này?”

Lý Ngân nghe được tiếng “Tứ di nương” đã từ lâu này đầu tiên là ngẩn ra, tiếng gọi này làm cho nàng nhớ lại quá khứ, nhớ tới những ngày u ám đó, sắc mặt nàng không khỏi có chút trắng bệch. Nàng không ngừng nhắc nhở mình, đã qua đã qua, mới chậm rãi ngăn chặn sợ hãi trong lòng, cho dù như vậy, sắc mặt nàng vẫn có chút mất tự nhiên, nàng cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói: “Hóa ra Thẩm đại nhân không biết, hai năm trước dân phụ đã thoát khỏi Hồ gia, đã không phải người Hồ gia, xưng hô Tứ di nương này, cũng không có quan hệ với dân phụ.“.

Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Nguyên Phông nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Lại nói, cả nhà Thẩm đại nhân là ân nhân của dân phụ, năm đó tỷ muội chúng ta bị quan phủ truy nã, nếu không phải Tấn vương xuất thủ cứu giúp, có lẽ bây giờ dân phụ cùng bọn nhỏ đã không còn sống trên đời, dân phụ không có duyên nhìn thấy ân công, nhưng hôm nay lại thấy Thẩm đại nhân, xin Thẩm đại nhân nhận một lễ của dân phụ để bày tỏ lòng cảm kích của dân phụ!” Vừa nói liền thi lễ với Thẩm Nguyên Phong.

Thẩm Nguyên Phong vội vàng đỡ Lý Ngân dậy, nhưng trong lòng sự hoài nghi cuồn cuộn dâng lên ngút trời. Hai năm trước? Lý Ngân thoát khỏi Hồ gia? Các nàng bị truy nã? Phụ vương ra tay cứu giúp? Tại sao chưa từng nghe phụ vương nhắc qua chuyện này? A Hạnh cũng không nói một chữ?

Hắn vẫn luôn không thể hiểu được, hắn và A Hạnh vốn rất tốt, khi đó hắn nói phải đến cầu hôn với cha nàng, nàng cũng cười đáp ứng, tại sao đột nhiên lập tức thay đổi nhanh như vậy? Mặc dù hắn đã thấy, đã nghe làm cho hắn không thể không tin tưởng đây là sự thật, nhưng ở sâu trong đáy lòng, luôn có nghi vấn mơ hồ. Chẳng qua là nổi thống khổ A Hạnh tạo cho hắn quá mức sâu sắc, làm cho hắn không có tâm tư đi tra cứu những thứ này, nhưng bây giờ lời nói của Lý Ngân, làm cho nghi vấn ẩn núp dưới đáy lòng hắn từ từ nổi lên mặt nước.

Sắc mặt hắn lúc trắng lúc đỏ, hai mắt lóe lên không ngừng, trong lòng dâng lên một ý nghĩ, ý nghĩ này làm cho hắn kích động, căng thẳng, tràn đầy khao khát, mãnh liệt kích thích trong lòng, tay hắn cũng không tự chủ được run run.

Hắn nhìn Lý Ngân, ánh sáng trong con ngươi màu lam sạch bóng bắn ra bốn phía, tản ra ánh sáng chói mắt, hắn tận lực áp chế giọng nói khàn khàn, từng chữ từng chữ, dè dặt hỏi: “Tháng mấy hai năm trước? Tháng mấy hai năm trước ngươi rời khỏi Hồ gia?”

Hắn nhìn nàng chằm chằm, tim đập điên cuồng, trên lưng, lòng bàn tay, trán cũng toát ra mồ hôi lạnh, hắn yên lặng chờ câu trả lời của nàng, vào giờ khắc này, ngay cả hô hấp cũng tựa như dừng lại.

Vẻ mặt Thẩm Nguyên Phong kích động khẩn trương làm cho Lý Ngân có chút hốt hoảng, nàng không biết mình nói sai chỗ nào, nàng lắp bắp trả lời: “ Ừ... Là tháng mười... Ta nhớ rất rõ ràng... Ta... Ta ở nhà qua năm...”

Thẩm Nguyên Phong như bị sét đánh, đứng chết đứng tại chỗ, tháng mười! Tháng mười!! Chính là lúc A Hạnh “phản bội” hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.