Nụ hôn này vô cùng điên cuồng triền miên. Giống như hắn đang dồn hết thâm tình vào đó. A Hạnh như bị quấn vào lưới tình, càng kháng cự, càng giãy dụa lại càng lún sâu. Nàng cảm nhận được bi thương của hắn, cảm nhận được tất cả đau xót, hi vọng đang dần biến mất trong nháy mắt. Đôi môi hắn run rẩy, vị mặn chát trong miệng nàng đều từ nước mắt của hắn.
Tất cả đều khiến nàng đau lòng, nhưng nàng phải bỏ qua những thứ này, phải nhẫn tâm, phải tàn nhẫn, phải phá bỏ tất cả hy vọng của hắn để hắn coi thường nàng từ tận trong xương tủy. Có như vậy hắn mới có thể bớt đau khổ hơn, mới nhanh chóng thoát ra khỏi chuyện này.
A Hạnh dồn tất cả sức lực đẩy mạnh hắn ra, Thẩm Nguyên Phong không phòng bị, lùi lại vài bước, đứng cách đó không xa, trong bóng tối có thể nghe được tiếng thở dốc nặng nề của hắn.
A Hạnh chống tay vào bức tường lạnh băng bên cạnh, thân thể cố gắng chịu đựng, nàng dùng hết sức mình giữ cho giọng nói tự nhiên và bình tĩnh nhất.
“Tam công tử, A Hạnh đã quyết định chờ cập kê xong sẽ lập tức thành hôn cùng Dung Tranh, vì vậy sau này đừng tìm ta nữa. Ta không muốn chàng ấy không vui.”
Giọng hắn truyền ra từ bóng tối: “A Hạnh, nàng không cần gạt ta, ta không tin, ta không tin...” Hắn bỗng nhiên xông lại bóp chặt vai nàng: “Nàng nhất định cố tình nói vậy, A Hạnh, nàng cho ta biết, có phải phụ vương ép nàng làm như thế không? Có phải phụ vương ta uy hiếp nàng không?”
A Hạnh hất tay của hắn ra, lùi về sau hai bước, nàng không muốn tiếp xúc với hắn ở quá gần, mỗi một lần tiếp xúc cũng sẽ khiến lòng nàng sinh ra cảm giác không muốn làm thế. Nhưng nàng phải gạt đi, nàng không thể có một chút do dự nào.
Điều này thật tàn nhẫn đối với hắn, nhưng không phải cũng chính là tàn nhẫn với chính nàng sao?
“Tam công tử, ta không lừa ngươi, càng không có bất kỳ người nào uy hiếp ta. Ta nói thật với ngươi, ta biết Dung Tranh từ lâu, ta cũng đã ưa thích hắn từ sớm. Nhưng mà sau khi biết ngươi...thân phận ngươi cao quý, võ nghệ cao cường, hơn nữa màu mắt của ngươi cũng khác người thường. Tất cả đã đem tới cảm giác mới lạ cho ta, nên sau đó ta mới quen ngươi. Nhưng mà ngươi rời đi lâu như vậy, một chút tăm hơi đều không biết. Ta lúc đó thật sự rất cô đơn, còn Dung Tranh lại luôn luôn ở bên cạnh ta, lúc này ta mới hiểu rõ, đối với ta Dung Tranh mới là người quan trọng nhất, ở trong lòng ta, vị trí của chàng quan trọng hơn ngươi rất nhiều.
Tam công tử, ngươi không hiểu ta...ta là một người không thể kiên nhẫn với bất kỳ thứ gì, ta chưa bao giờ thích một cái gì lâu dài. Ta thích ngươi là sự thật, nhưng bây giờ thì hết rồi, đôi mắt xanh của ngươi giờ ta cũng không còn cảm giác mới mẻ nữa. Dung Tranh thì ngược lại, đôi mắt đen của hắn khiến ta không thể ngừng ngắm nhìn.”
A Hạnh nói đến đây, dừng lại một chút, sau đó hít sâu một hơi, dùng một giọng nói vô tâm lạnh lùng: “Tam công tử, ngươi cũng không thể phủ nhận, Dung Tranh thật sự rất đẹp, đúng không?”
Toàn thân A Hạnh như đứng trong hầm băng, lạnh buốt, giá rét thấu xương. Mặt nàng như không còn chút máu nào, cả người nàng run rẩy, trong mắt tràn đầy đau đớn và tuyệt vọng. Nhưng màn đêm đã che giấu đi tất cả, Thẩm Nguyên Phong không nhìn thấy những điều đó, hắn chỉ nghe được A Hạnh dùng loại giọng nói sắc bén như dao găm, mà trái tim hắn đang hứng chịu từng nhát dao đó đâm vào, ngực của hắn đau nhức khôn cùng, hơi thở hổn hển, trong miệng đã tuôn ra mùi vị tanh nồng.
Hắn che ngực đang đau đến mức khom người xuống, máu tươi từ miệng hắn chảy ra đầm đìa, bỗng nhiên hắn bắt đầu ho kịch liệt, ho đến tê tái lòng, tiếng ho vang lên trong đêm tối, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng thở.
A Hạnh nghe được tiếng ho khan đau đớn ấy, tay nàng cố gắng che miệng, khống chế bản thân không phát ra tiếng. Nàng nắm chặt tay, móng tay bấm thật sâu vào trong thịt, buộc bản thân không được để ý đến hắn, nàng đau lòng đến mức muốn chết đi sống lại, như muốn ngất lịm đi, nước mắt lăn dài trên má, nàng buộc mình không được cử động mà phải đứng ở đó, làm như nàng coi thường nỗi thống khổ hắn đang phải chịu.
Thẩm Nguyên Phong ho một lúc lâu mới giảm, trong bóng tối chỉ nghe được tiếng thở yếu ớt của hắn, sau đó hắn khẽ nói.
Từ sớm hôm nay, ta còn nghĩ bản thân là người hạnh phúc nhất thiên hạ. Ta vui vẻ thay quân phục vì nàng nói ta mặc quân phục nhìn rất đẹp... Ta tính toán thời gian về Tấn Thành, trời chưa sáng đã ra khỏi doanh trại, cưỡi ngựa thẳng một đường. Mặc dù đêm qua không ngủ nhưng không thấy mệt một chút nào. Ta vung roi, trong đầu chỉ tưởng tượng đến vẻ mặt của nàng khi nhìn thấy ta, câu nói đầu tiên nàng nói là gì, nàng gầy hay mập, ta không truyền tin về lâu như vậy thì nàng có tức giận không? Ta đã nghĩ rất nhiều, nhưng thật không ngờ sẽ là tình cảnh như thế này...”
Hắn dừng lại, hít mấy hơi, vịn vào tường, chậm rãi đứng thẳng người lại, sống lưng thẳng tắp: “Nhưng dù sao đây cũng không phải chuyện quan trọng. Ta đã từng yêu một nữ tử tên A Hạnh. Trong lòng ta, nàng là người lương thiện nhất, kiên cường nhất, là một nữ nhân chung thủy một lòng. Nhưng bây giờ ta mới phát hiện, hóa ra ta hoàn toàn nhìn lầm người... Nàng không cần sợ hắn mất vui nữa, bởi vì từ nay về sau ta chắc chắn sẽ không tới tìm nàng.”
Giọng nói bi thương của hắn chậm rãi chuyển thành lạnh lùng, cuối cùng là đoạn tuyệt! Mỗi chữ của hắn nói ra như mũi dao sắc nhọn đâm sâu vào tim nàng, nước mắt nàng tuôn rơi, hai tay che miệng thật chặt, không để mình phát ra một tiếng nấc nào, kìm nén đau đớn khiến nàng không thở nổi.
Nàng nghe được tiếng bước chân hắn rời khỏi, từng bước nặng nề, chật vật, từng tiếng một như đang giẫm nát tim nàng. Càng ngày càng xa, trong lòng như có thứ gì rất quan trong đang theo tiếng bước chân của hắn đi mất, tim như bị xé rách, máu chảy đầm đìa, đau đến tê tâm liệt phế. Tiếng bước chân dần dần trở nên rất nhỏ, sau đó biến mất không còn nghe thấy nữa. Trong lòng nàng trào lên cảm giác khủng hoảng, nàng chợt đuổi theo mấy bước, rồi bỗng nhiên dừng lại, quỳ rạp xuống đất, một tay nàng vươn về phía hắn vừa rời đi, một tay che miệng, khóc trong im lặng, như muốn kéo người thương trở về nhưng nàng lại không làm được gì cả. Ngoại trừ im lặng chỉ có thể khóc, ngoài việc cố gắng nén đau thương, thì nàng cũng không thể làm gì...
Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi.
Bên cạnh có tiếng xé gió, hai bóng người xuất hiện bên cạnh nàng. Sau đó, ngay lập tức, giọng nói tức giận của Trần Anh vang lên: “A Hạnh! Lời ngươi vừa mới nói có phải thật không?”
Công lực bọn họ thâm hậu, nếu muốn nghe lén, tất nhiên sẽ nghe được. Trần Anh thật sự không thể tin những điều mình vừa nghe thấy, nàng giận không kể xiết: “A Hạnh! Từ khi nào ngươi và Dung Tranh có mối quan hệ như vậy? Trong khoảng thời gian này, giữa hai người cứ thần thần bí bí, ta đoán ngay là có chuyện không đúng, hóa ra là như thế này! Không ngờ ngươi là loại nữ nhân đứng núi này trông núi nọ! Ngươi nỡ phụ lòng Thẩm Nguyên Phong sao?”
Càng nói nàng càng tức giận, kéo A Hạnh đang quỳ dưới đất lên, cả giận nói: “Tại sao ngươi không nói...” Bỗng nhiên nàng ngừng lại, vì khi ở khoảng cách gần, nàng nhìn thấy nước mắt A Hạnh giàn dụa trên mặt, cơn giận của nàng thoáng cái biến mất, giọng nói mềm nhũn ra: “A Hạnh, sao ngươi lại khóc...”
Lúc này, A Hạnh vẫn đang khóc, bởi vì cố nén tiếng nấc nên cả người nàng run run.
Trần Tĩnh ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ, chẳng nhẽ tỷ vẫn chưa hiểu sao? A Hạnh đang lừa hắn đấy.”
Trần Anh có chút khó hiểu: “Nàng tại sao phải lừa hắn?”
Trần Tĩnh nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Vương gia làm sao có thể giúp A Hạnh một cách dễ dàng như vậy được, đây là điều kiện của Vương gia...” Nàng kéo A Hạnh vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy, nàng nhẹ vuốt đầu A Hạnh. Nhỏ giọng nói: “A Hạnh, khổ cho ngươi rồi. Khóc lên đi, ngươi cố nén như vậy rất hại thân thể. Thẩm Nguyên Phong đã đi xa, hắn không nghe được đâu.” Càng nói về sau, giọng Trần Tĩnh có chút nghẹn ngào.
A Hạnh tựa vào ngực Trần Tĩnh khóc, tiếng khóc của nàng giống như tiếng con thú nhỏ bị thương: “Hắn đi rồi... Hắn không...không bao giờ...không bao giờ hiểu ta. Tỷ tỷ..tim ta đau lắm... rất đau...”
Trần Tĩnh ôm nàng thật chặt, Trần Anh cũng đi đến, ôm hai người vào lòng, cảm giác đau xót dâng lên trong lồng ngực, nước mắt cũng vô thức chảy ra.
Đêm đen mù mịt che đậy tất cả, nhưng không thể nào dấu được sự bi thương của nàng.Kinh thành, hai năm sau.
Thiên Đô chính là nơi mà Thái tổ hoàng đế Đường Quốc đóng đô, cũng là thành trì lớn nhất Đường Quốc. Trong thành có mười ba cổng ra vào, ngoại thành thì mười tám. Thành rộng bốn mươi dặm, nếu đi dọc theo tường thành thì cũng áng chừng một trăm hai mươi dặm. Thành gồm mười đường lớn, mấy trăm hẻm nhỏ, đều là nơi người tụ tập sinh sống, lầu cao gác mới. Trong thành có một khúc sông, chảy từ phía đông sang phía tây, dài chừng mười dặm, chính là sông Vĩnh Xương. Thời điềm nước sông đầy, thuyền dạo chơi ngày đêm không dứt. Trong thành ngoài thành, đẹp đẽ rực rỡ, ngói xanh mái ngọc, phố lớn ngõ nhỏ, gộp chung lại với nhau cùng phát triển..., tửu lâu lớn nhỏ có đến sáu bảy trăm cái, quán trà có hơn một ngàn. Mặt trời vừa xuống, hai bên đường đèn đuốc sáng trưng, mỗi con phố phải đến mấy ngàn ngọn đèn, chiếu sáng như ban ngày. Số người ở Thiên Đô đã hơn năm mươi vạn, phồn hoa thịnh vượng có thể thấy được bằng mắt thường.
Mà trong thành trì phồn hoa ấy, thịnh vượng nhất phải kể đến cửa phía Đông, ngay bên cạnh sông Vĩnh Xương, người ta gọi là đường Vĩnh Xương, nơi này tụ hội tửu lâu có rượu ngon nhất thiên hạ, cửa hiệu tơ lụa vải vóc, châu báu ngọc thạch, đồ dùng thư phòng, thậm chí cả kỹ viện. Mỗi ngày, bất kể ngày đêm, con đường này đều vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Mà một buổi chiều ngày nọ, mặt trời vẫn còn đang chiếu sáng, một cửa hàng mới khai trương treo hoa gấm khắp nơi, mọi người tụ tập đông đảo, vô cùng náo nhiệt. Trong đám đông phần lớn là nam tử trẻ tuổi, cũng không thiếu những cô gái trẻ, còn có rất nhiều phụ nữ ôm trẻ nhỏ, tất cả đang quây lại thành một vòng tròn, nghểnh cổ chăm chú cùng nhìn về một phía.
Bỗng nhiên, trong đám người có người chỉ về đằng trước, giọng kinh ngạc vui mừng: “Đến, đến rồi.”
Mọi người nhìn theo hướng tay người nọ, chỉ thấy một xe ngựa kéo đỏ thẫm, tuấn mã màu trắng chậm rãi đi đến. Trên xe ngựa treo một tấm bảng, những ai biết chữ thì đều thấy đó là “Rạp hát Thính Tùng!”
Phu xe mặc áo ngắn sạch sẽ, bên cạnh còn có hai thanh niên vóc dáng cường tráng. Xe ngựa tới cửa hàng mới khai trương thì ngừng lại, hai gã thanh niên từ trên xe nhảy xuống, đứng bảo vệ hai bên cửa xe. Ông chủ Từ của cửa hàng Vân Cẩm chạy ra với vẻ mặt hớn hở tươi cười tiếp đón. Cửa xe mở ra, người bước xuống đầu tiên chính là hai người mặc chiếc áo xanh biếc, hai nha hoàn vui vẻ, một người cầm trong tay chiếc ô vẽ hoa sen, một người vươn tay đỡ lấy một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ đang bước xuống.
Mọi người xung quanh thấy nữ tử đó kích động gọi ầm ĩ: “Là Doanh Doanh cô nương!”
“Người so với tên còn đẹp hơn!”
“Doanh Doanh cô nương đã đến nơi này xem, chúng ta cũng nhất định phải đến.”
Hàng loạt tiếng ồn ào liên tiếp, cũng không thiếu các cô nương tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, nếu Lệnh Hồ Xung cũng cùng đi thì tốt rồi.”
Cô nương bên cạnh vẻ mặt hồng hồng cũng phụ họa: “Đúng vậy, công tử đó thật tuấn tú, ta thích nhất bộ dạng hắn cầm kiếm.”
“Nếu có thể gả cho nam nhân giống công tử đó, cả đời này ta cũng thỏa mãn...”
“Hì hì, chúng ta đều muốn vậy.”
Mọi người ồn ào náo nhiệt mãi không giảm, không ít nam tử thậm chí muốn vọt tới trước mặt nữ tử đó, nhưng cũng sẽ bị hai thanh niên với vẻ nghiêm nghị kia chặn lại. Tất cả mọi người chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn cô gái xinh đẹp đó, không ai có thể đến gần bên cạnh nàng. Điều đó càng khiến nữ tử này thanh cao không thể chạm tới.
Ông chủ Từ đi tới bên cạnh nàng nói: “Hoan nghênh Xảo Oánh cô nương tới cửa hàng thử đồ.”
Không sai, nữ tử xinh đẹp này chính là Xảo Oánh, trụ cột của rạp hát Thính Tùng. Bởi vì nàng và Dung Tranh đều là diễn viên chính của vở kịch mới “Tiếu ngạo giang hồ”, lập tức trở thành thần tượng trẻ tuổi hoàn mỹ nhất, trở thành nhân vật nổi tiếng nhất Thiên Đô. Hôm nay nàng đến để quảng cáo cho cửa hàng Vân Cẩm.
Xảo Oánh yêu kiều cười nói:“ Ông chủ Từ khách khí rồi. Từ sớm đã được nghe nói tới cửa hàng của ông chủ Từ hội tụ tất cả các loại vải vóc tốt nhất Đường Quốc, hơn nữa cũng có thợ may tốt nhất Đường Quốc. Xảo Oánh muốn may đồ mới tất nhiên phải giao cho cửa hàng Vân Cẩm làm rồi.”
Giọng nói của Xảo Oánh không cao không thấp, vừa đủ truyền vào trong tai mỗi người ở đây, mà không bao lâu, lời nói này của nàng sẽ thông qua nhóm người này mà truyền khắp Thiên Đô.
Ông chủ Từ mặt mũi tươi rói, tất nhiên là cực kỳ hài lòng với lời này của Xảo Oánh, ông dùng tay làm dấu mời Xảo Oánh vào bên trong cửa hàng. Không bao lâu sau, Xảo Oánh một thân quần áo vàng nhạt từ bên trong đi ra, xuất hiện trước mặt mọi người, đơn giản thanh thoát, vừa khít với thân thể nàng, mơ hồ lộ ra đường cong yểu điệu quyến rũ. Dưới ánh nắng tỏa ra hào quang trên quần áo, trường sam bên ngoài thêu hoa đào nhìn giống y như thật, càng làm nổi thêm vẻ ưu nhã cao quý của nàng, diễm lệ vô cùng. Đám người không ngớt trầm trồ, khen ngợi vẻ đẹp của Xảo Oánh đồng thời cũng vô cùng hứng thú với nguyên liệu để làm nên trang phục này.
Xảo Oánh lại phối hợp với ông chủ Từ, hết lời khen ngợi bộ trang phục. Ông chủ Từ thừa cơ hội giới thiệu các loại xiêm y, hơn nửa canh giờ sau, Xảo Oánh mới ngồi xe ngựa rời đi.
Hai nha hoàn trên xe hưng phấn thảo luận.
“Số tiền này thật dễ kiếm, chỉ tốn một canh giờ mà đã kiếm được hai trăm lượng bạc. Trong đó một trăm đưa cho rạp hát, một trăm còn lại là đưa cho cô nương! A Hạnh cô nương thật thông minh, lại nghĩ ra cách kiếm tiền dễ dàng như vậy.”
“Hai trăm thì tính gì chứ? Chỉ cần cô nương đồng ý…gì nhỉ?? À đúng rồi! Tuyên truyền! Chỉ cần cô nương chúng ta đồng ý tuyên truyền, cửa hàng kia chắc chắn sẽ kiếm lời rất nhiều, thậm chí gấp trăm ý chứ. Lần trước Dung công tử tuyên truyền cho trà phường kia, kết quả trong một tháng ngắn ngủi, trà phường đó trở thành trà phường đắt khách nhất. Nghe nói ông chủ trà phường còn nói chuyện với A Hạnh cô nương, muốn Dung công tử tiếp tục tuyên truyền, nhưng A Hạnh cô nương thấy trà phường bắt đầu giở trò, trong hàng thượng phẩm trộn lẫn thứ phẩm, nên không muốn tiếp tục hợp tác với họ nữa! A Hạnh cô nương thật là lợi hại, chỉ đi đến chỗ họ uống trà một lần đã có thể nhìn thấu thủ đoạn của họ!” Khi tiểu nha hoàn nói chuyện, biểu cảm tràn đầy hâm mộ.
Hai tiểu nha hoàn là nha đầu chuyên hầu hạ Xảo Oánh, A Hạnh vì muốn đề cao địa vị của các nữ diễn viên trong suy nghĩ mọi người, nên mỗi nữ diễn viên đều có một tiểu viện và nha hoàn hầu hạ riêng. Đi ra ngoài còn có xe ngựa và hộ vệ đi cùng, so với bất luận thiên kim tiểu thư nào cũng không thua kém. Hơn nữa các nữ diễn viên này sẽ tùy vào vai trò đảm nhận trong kịch mà hưởng thụ, được mọi người thật lòng yêu thích, lại thêm rạp hát Thính Tùng làm ăn trong sạch. Đến nay, chưa bao giờ có tin đào hát nào qua lại với quan lại quyền quý, cho nên những nữ đào hát đi ra khỏi cửa đều được mọi người tôn trọng, hoan nghênh.
Mặt khác, rạp hát Thính Tùng cũng sắp xếp xong buổi diễn miễn phí giành riêng cho nữ tử. Nữ tử bình dân ở Thiên Đô cũng như Tấn Thành đều có thể đến xem kịch miễn phí. Lúc đầu mọi người cũng không ủng hộ, nhưng dần dần hiểu rõ, đến giờ cũng đã hoàn toàn tiếp nhận, thậm chí trở thành thú vui không thể thiếu. Đã có nữ tử đi xem kịch thì nữ tử lên sân khấu diễn kịch cũng không có gì lạ, cũng không xuất hiện tình huống bị trêu đùa như lúc trước nữa. Dù cho mấy người say rượu muốn gây chuyện, nhưng có thể bảo vệ của rạp hát rất có thực lực nên những người kia cũng chưa bao giờ thực hiện được.
Tóm lại, dưới sự ảnh hưởng của rạp hát Thính Tùng, bất tri bất giác nữ nhân trong xã hội dần dần có khác biệt.
Hai tiểu nha hoàn ở Thính Tùng cũng khác với nha hoàn nơi khác, khi đến Thính Tùng làm, ký khế ước ba năm, cũng ít khổ cực hơn người ta, vì phụ giúp gia đình mà bất đắc dĩ kiếm sống như vậy. Bởi vì rạp hát quản lý các nàng bằng phương pháp thưởng phạt, nếu như làm sai quy định lập tức đuổi việc các nàng. Không đánh mắng, cũng không giống như những như nha hoàn bán thân, có thể vì một chút không cẩn thận mà mất mạng. Vì vậy, những nha hoàn này so với bọn nha hoàn ở nhà cao quý còn ung dung tự tại hơn nhiều.
Hai người thấy Xảo Oánh không nói năng gì với họ, liền thản nhiên vui vẻ nói tiếp: “Lại nói, A Hạnh cô nương mới mười sáu tuổi, chỉ lớn hơn chúng ta một tuổi. Ngươi xem, người ta quản nguyên rạp hát lớn như vậy. Trong kinh thành có hai căn nhà, một cái ở trung tâm, một cái ở gần biên thành, mà Tấn Thành cũng có một căn, tổng cộng bốn cái, nghe nói chả mấy chốc sẽ mở phân viện thứ năm ở Lạc Thành, mỗi ngày xử lý nhiều việc như vậy mà không chút bối rối, đều rõ ràng đâu ra đấy, thật là tài giỏi! Nếu ta có thể bằng một phần mười A Hạnh cô nương thì cũng có thể gọi là giỏi rồi.
Nha hoàn khác mở to hai mắt nói: “Ta còn nghe nói, lúc A Hạnh cô nương mười ba tuổi, ở Tấn Thành đã khởi từ hồi sinh rạp hát. Mười ba tuổi đó! Khi đó chúng ta cái gì cũng không hiểu. Không biết có phải thật hay không!” Vừa nói vừa trông qua Xảo Oánh: “Cô nương, nghe nói cô nương cũng là từ Tấn Thành tới đấy, vậy chuyện này có phải thật hay không?”
Xảo Oánh một mực im lặng, mặt không thay đổi nghe họ bàn luận, trong lúc các nàng đồng loạt nhìn nàng, chờ câu trả lời, Xảo Oánh mời lười biếng gật đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không sai, những điều các ngươi nghe nói đều là thật, A Hạnh cô nương quả thật thông minh giống như vậy.”
Hai nha hoàn đều lộ ra biểu cảm sùng bái.
Xảo Oánh cười lạnh, sau đó ngồi thẳng người, cách tay trắng như ngọc vén rèm, giọng nói mơ hồ nghe không rõ: “Nhưng mà người quá thông minh có đôi khi sẽ gặp phải chuyện cực kỳ đáng sợ...”