A Hạnh

Chương 155: Chương 155: Loạn côn đánh chết




A Hạnh hành lễ với Vương gia cùng Tuyết phi. Vẻ mặt cung kính đứng thẳng chỗ đó.

Tấn vương cẩn thận đánh giá A Hạnh, da trắng như tuyết, lông mày như vẽ, dung nhan thanh nhã xinh đẹp, so với tiểu thư Hồ gia được gọi là đệ nhất mỹ nữ Tấn Thành chỉ hơn không kém. Nhưng đối với Tấn vương đã nhìn quen mỹ nữ, như vậy cũng không nói lên cái gì, làm cho ông thưởng thức là trên người nàng toát ra khí chất tao nhã cao quý. Phàm là người có thân phận thấp kém khi nhìn thấy ông, không có một người nào, không phải kính cẩn khép nép, thở cũng không dám thở mạnh, đầu cũng không dám nâng, vẻ mặt hèn mọn mà sợ hãi, chỉ sợ có một chút sai lầm. Nhưng từ lúc A Hạnh vào cửa đến bây giờ, vẫn khí định thần nhàn, vẻ mặt ung dung trầm tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh đối mặt với ông, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, lại không mất cao quý, làm cho trong lòng người khác không dám khinh thường, như vậy rất khó được. Hôm nay ông bỗng nhiên gọi nàng đến, lấy sự thông minh của nàng hẳn sẽ đoán được là vì chuyện của nàng cùng Nguyên Phong. Biết tình huống kết quả như vậy, nàng còn có thể duy trì ung dung trấn định, chỉ với khí thế này, cũng khiến Tấn vương nhìn nàng với đôi mắt khác. Vào giờ khắc này Tấn vương bỗng nhiên cảm thấy, nữ tử này tuy rằng xuất thân thấp hèn một chút, nhưng làm thiếp của Nguyên Phong cũng không phải không thể.

Sự khinh thường đối với A Hạnh trong lòng Tấn vương giảm xuống, vẻ mặt cũng thoáng tự nhiên hơn một chút.

Ông nhìn A Hạnh, mặt không chút thay đổi, gương mặt lạnh lùng lộ ra một loại uy nghiêm: “Hôm nay bổn vương gọi ngươi tới là vì chuyện gì, nói vậy trong lòng ngươi cũng biết! Một khi đã như vậy, bổn vương sẽ không nói vòng vo, nói thẳng.”

A Hạnh giương mắt nhìn thoáng qua Tấn vương, nhẹ nhàng nói: “Vâng” giờ khắc này, trong lòng của nàng một mảnh bình tĩnh, mặc kệ Vương gia nói cái gì, chỉ cần tâm ý Thẩm Nguyên Phong không đổi, nàng cũng sẽ không thay đổi!

“Nguyên Phong đã nói chuyện của các ngươi với bổn vương, vốn thân phận của ngươi thấp kém, bổn vương quyết sẽ không đồng ý. Nhưng mà bổn vương thấy đứa bé Nguyên Phong kia đối với ngươi một mảnh tình thâm, thật sự không muốn làm cho hắn thất vọng, bây giờ ta sẽ không ngăn cản các ngươi, cũng là phúc khí kiếp trước của ngươi! Ngươi cũng biết thân phận của ngươi có thể vào Vương Phủ gần như là chuyện không có khả năng. Ngươi nên biết, Nguyên Phong coi trọng ngươi hoàn toàn là phúc phần của ngươi, về sau ngươi nhất định phải theo nề nếp cũ, hầu hạ Nguyên Phong thật tốt. Hầu hạ chủ mẫu, không thể ỷ sủng sinh kiêu, làm cho gia đình không yên bình, nếu không bổn vương sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi!”

Những lời nói đầu tiên của Tấn vương làm cho A Hạnh có chút may mắn ngạc nhiên mừng rỡ, càng về sau lời nói tràn ngập khinh thường và hèn mọn khiến cho trong lòng A Hạnh có chút không thoải mái, có điều nàng cũng hiểu được, thế giới này phân biệt đẳng cấp xã hội, Vương gia luôn luôn cao cao tại thượng, vì vậy giọng điệu nói ra những lời này cũng là chuyện thực tự nhiên, trong lòng nàng mặc dù có chút không thoải mái nhưng không phẫn nộ, nhưng lúc Vương gia nói “hầu hạ chủ mẫu”, những lời này A Hạnh tựa như bị dội một chậu nước lạnh, toàn thân lạnh lẽo.

Quả nhiên để cho nàng làm thiếp! Hơn nữa trong cảm nhận của Vương gia cho dù là làm thiếp cũng là phúc lớn của nàng! Mặc dù A Hạnh sớm đoán được sẽ có kết quả này, nhưng mà chính tai nghe được thì trong lòng A Hạnh vẫn có chút khó tiếp thu.

Nhưng nàng có thể trách ai được? Trách Vương gia sao? Không, ở vị trí Vương gia, ở chế độ phong kiến muốn một vị Vương gia chấp nhận con dâu có thân phận như nàng, vốn là chuyện không có khả năng.

Trách Nguyên Phong sao? Trách hắn không cố gắng đấu tranh? Không, chắc chắn Nguyên Phong đã cố gắng hết sức nếu không ngay cả thân phận làm thiếp Vương gia cũng sẽ không đồng ý.

Trách chính nàng sao? Trách nàng sinh ra ở thế giới này, nhưng không cách nào thật sự hòa nhập, nội tâm vẫn kiên trì ở cái thế giới này xem ra là chuyện vô cùng buồn cười? Không! Linh hồn của nàng vốn không thuộc về thế giới này, nàng ở thế giới nam nữ bình đẳng, lớn lên dưới chế độ một vợ một chồng, từ nhỏ đến lớn ngấm dần tư tưởng, quan niệm này đã xâm nhập vào xương tủy của nàng, tạo thành một bộ phận trong linh hồn, nếu thật sự muốn thay đổi, nàng cũng sẽ không phải là nàng.

Nếu muốn trách, chỉ có thể trách nàng không thể khống chế tình cảm của chính mình, chỉ có thể trách nàng trong lúc vô ý đã làm cho Thẩm Nguyên Phong tiến vào tim của nàng, nên nàng xứng đáng phải đối mặt với cục diện khó có thể lựa chọn hiện tại…

Hoặc là chọn Nguyên Phong, buông tha nguyên tắc của chính mình, hoặc là kiên trì nguyên tắc của mình, như vậy buông tha Nguyên Phong. Hai lựa chọn giống như cắt mất một miếng thịt từ trên người nàng, máu chảy đầm đìa, đau triệt nội tâm.

Tuyết phi luôn luôn ở bên cạnh chú ý thần sắc A Hạnh, A Hạnh từng nói với nàng “tuyệt không làm thiếp” còn văng vẳng bên tai, bà không dám nói lời này cho Vương gia nghe, bà chỉ mong A Hạnh có thể vì Nguyên Phong mà thay đổi chính mình. Nhưng bà thấy vẻ mặt A Hạnh càng ngày càng lạnh, trong lòng càng ngày càng bất an.

Tấn vương luôn luôn có thói quen duy ngã độc tôn ở Tấn Thành, nói chuyện cùng người bình thường như A Hạnh tự nhiên sẽ không nhìn sắc mặt đối phương, vẫn cứ thế nói: “Nhưng có một chuyện bổn vương nhất định phải nói trước, ngươi tuy rằng thân là thiếp, nhưng là cũng là nữ nhân của Nguyên Phong, đi ra ngoài chính là thể diện của Nguyên Phong. Về sau nhiệm vụ chủ yếu chính là hầu hạ Nguyên Phong, vì hắn khai chi tán diệp, về việc của rạp hát. Không phải việc làm của nữ nhân các ngươi, ta sẽ phái người thay ngươi đi xử lý, về sau ngươi cũng không được liên lạc với những người có thân phận thấp kém đó! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn vương tuyệt sẽ không khó khăn với ngươi! Hôm nay ngươi trở về thu dọn trước một chút, mấy ngày nữa ta sẽ phái người đón ngươi vào phủ!” Tấn vương giương mắt nhìn về phía A Hạnh, cực kỳ uy nghiêm hỏi: “Ngươi nghe rõ không?”

A Hạnh cúi đầu, trên mặt bình tĩnh, nàng chậm rãi nói: “Từng chữ Vương gia nói, dân nữ đều nghe được rất rõ ràng.” Nếu hai lựa chọn này nàng không có khả năng nhận, như vậy sao nàng không thể cố gắng tìm kiếm lựa chọn thứ ba? Nàng hít sâu một hơi, từng câu từng chữ một nói: “Nhưng mà xin thứ cho dân nữ không thể nghe theo!” Giọng nói của nàng thong thả mà ôn hòa, nhưng nghe vào tai có một loại sức mạnh không thể cứu vãn.

Thân thể mềm mại của Tuyết phi run lên, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng, chuyện nàng lo lắng nhất vẫn xảy ra sao?

Sắc mặt Tấn vương tức khắc lạnh xuống, ông trầm giọng nói: “Ngươi vậy là có ý gì?”

A Hạnh nâng mắt lên, nhìn về phía Vương gia, nhẹ nhàng nói: “Vương gia, dân nữ cũng không nghĩ là thân phận mình có bao nhiêu thấp hèn, cũng như thế, đan nữ cũng không cho rằng thân phận của Nguyên Phong cao không thể với tới. Dân nữ nói như vậy không có nửa điểm ý bất kính, chỉ là trong cảm nhận của dân nữ, cho tới bây giờ Thẩm Nguyên Phong chỉ là Thẩm Nguyên Phong mà thôi. Hắn trong mắt người khác là nhi tử Vương gia, nhưng mà ta không cần biết hắn là nhi tử của ai, nam tử ta thích chỉ tên là Thẩm Nguyên Phong, mà Thẩm Nguyên Phong thích cũng chỉ là một nữ tử tên là Lý hạnh, trong chúng ta không có khả năng sẽ tồn tại một nữ nhân khác. Ta sẽ là thê tử duy nhất của hắn, ngoại trừ ta ra, hắn sẽ không lấy nữ nhân khác, dân nữ nói như vậy có lẽ Vương gia không thể hiểu được, nhưng chúng ta sẽ vĩnh viễn cũng không thay đổi! Dân nữ tin tưởng nhất định Nguyên Phong cũng nói như vậy với Vương gia, dân nữ cũng tin tưởng, chuyện Vương gia muốn dân nữ làm thiếp hắn cũng không đồng ý. Cho nên dân nữ mới có thể cả gan cãi lời Vương gia. Dân nữ sẽ không lấy thân phận thiếp thất xuất hiện ở Vương Phủ!”

Mỗi một câu A Hạnh nói, sắc mặt Tấn vương lại lạnh xuống một phần, trong ánh mắt bắn ra ánh sáng sắc bén, muốn cắt nàng làm nhiều mảnh, nhưng A Hạnh không chút nào lùi bước, ánh mắt không sợ hãi, gằn từng câu nói.

Tiếng nói của nàng vừa dứt, trong cơn thịnh nộ Tấn vương vỗ một cái thật mạnh xuống bàn, tiếng vang thật lớn làm cho Tuyết phi sợ tới mức toàn thân run lên.

“Lớn mật, Lý Hạnh ngươi cho là ngươi đang nói chuyện cùng ai, ngươi không muốn sống nữa sao?” Tiếng nói của Vương gia tràn ngập tức giận làm cho mọi người trong phòng đều run sợ!

A Hạnh quỳ xuống trước mặt Tấn vương, cúi đầu. Trước mặt người này, là người có quyền sinh quyền sát, trong khoảnh khắc hắn có thể lấy mạng của nàng, nếu nói nàng không sợ hãi một chút nào, đó là gạt người, lúc này sau lưng của nàng đã chảy ra mồ hôi lạnh, tay chân lạnh như băng, ngay cả hít thở cũng có chút dồn dập, nhưng nàng biết, nếu nàng vì sợ hãi mà từ bỏ thì nàng sẽ không thể nắm giữ vận mệnh của mình.

A Hạnh cung kính nhìn về phía Tấn vương dập đầu một cái, nàng cúi đầu, không nhìn thấy sắc mặt Tấn vương, nhưng trên người Tấn vương tràn đầy một loại hơi thở đáng sợ, tạo ra một loại áp lực vô hình, làm cho nàng không thể hít thở.

Nàng hít sâu một hơi, bình phục tim đập hỗn loạn một chút, nói tiếp: “Vương gia bớt giận, lời dân nữ nói tuyệt không có ý tứ bất kính, rạp hát của dân nữ rất may mắn được Vương gia chiếu cố, thật sự đối Vương gia dân nữ vô cùng cảm kích. Những lời dân nữ nói chỉ muốn Vương gia hiểu rõ tấm lòng của dân nữ!”

“Tâm ý của ngươi chính là trở thành chính thê của Nguyên Phong sao? Hay cho ngươi Lý Hạnh, dã tâm không nhỏ! Chỉ bằng ngươi cũng nghĩ trở thành con dâu của bổn vương, ngươi dựa vào cái gì! Ngươi tính cái gì vậy!” Vương gia nghiến răng nghiến lợi thanh âm từ đỉnh đầu truyền đến, “Bổn vương cho ngươi làm thiếp đã là cất nhắc ngươi, không nghĩ tới ngươi lại không biết tốt xấu như thế! Ngươi cho là chỉ dựa vào khuôn mặt này là có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao? Ngươi đừng quên, bất quá ngươi chỉ là kẻ có thân phận thấp kém, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu ta cũng có thể làm cho ngươi biến mất khỏi thế giới này! Tất cả dã tâm của ngươi đều biến thành bọt nước! Thông minh, thì nghe theo lời bổn vương phân phó, nếu không...... Hừ hừ......” Tấn vương vốn định nói ra lời uy hiếp, lại chợt nhớ tới ước định cùng nhi tử, lời uy hiếp đến miệng liền biến thành cười lạnh âm trầm, nhưng nụ cười lạnh này, dường như so với bất cứ lời nói uy hiếp nào càng có sức mạnh đe dọa!

A Hạnh nằm xấp trên mặt đất, cái trán chạm đến mặt đất lạnh lẽo, toàn thân nàng lạnh lẽo, hơi run run, nhịp đập trái tim của nàng mất đi quy luật, hô hấp ngắn mà dồn dập, trong lòng nàng tràn ngập sợ hãi, nàng biết Vương gia nói như thế cũng không phải không có mục đích, một giây tiếp theo, nàng có thể biến thành một khối thi thể lạnh băng, dù như thế, nàng cũng không có cách nào nói ra lời trái với tâm ý.

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng vang lên, giọng nói từ tốn nhỏ nhẹ, so với Vương gia uy nghiêm rống giận, lại làm cho không người nào có thể coi thường.

“Vương gia, trong mắt của ngài tính mạng của ta bé nhỏ không đáng kể, đối với ngài mà nói muốn mạng của ta đơn giản tựa như hô hấp bình thường, điều này ta hiểu được, nhưng mà cho dù là như vậy, ta cũng không thay đổi tâm ý, ta muốn làm thê tử của Nguyên Phong, là thê tử duy nhất của Thẩm Nguyên Phong!”

Tấn vương giận dữ, cả đời này chưa từng có một người nào dám chống đối ông như vậy, hơn nữa còn là một nữ tử có xuất thân thấp hèn, ông cảm thấy uy quyền của mình bị xâm phạm mạnh mẽ, điều này làm cho ông không thể át đi tức giận của bản thân được! Sắc mặt ông trở nên hung ác đáng sợ, cơ khóe mắt run giật từng nhịp, hai tay nắm thật chặt, các đốt ngón tay phát ra âm thanh kẹt kẹt. Tuyết phi chưa từng thấy Vương gia giận dữ như vậy, bà che miệng lại, khuôn mặt tinh xảo không có một chút huyết sắc nào.

Mà A Hạnh nằm rạp trên mặt đất, cũng không thể khống chế được chính mình run run, nàng gắt gao nhắm hai mắt, lẳng lặng chờ đợi vận mệnh của nàng.

Kiên trì như vậy rốt cuộc có đáng giá hay không? Nàng không biết, nhưng một khắc này, mỗi một cái quyết định, mỗi một câu nói đều là tâm ý thật sự của nàng, mặc kệ có đáng giá hay không, nàng sẽ không hối hận!

Sau đó nàng nghe được Vương gia liều lĩnh rống giận: “Kéo nàng ra ngoài, loạn côn đánh chết!”

A Hạnh ngẩng mạnh đầu, trong nháy mắt đó, trước mắt nàng một mảnh mờ mịt, gường như tất cả âm thanh đều biến mất, trong đầu trống rỗng.

Gia đinh ở bên ngoài nghe được phân phó của Vương gia, đi vào phòng, liền muốn kéo A Hạnh đang đờ đẫn trên mặt đất ra ngoài. Vào lúc này, Tuyết phi hét lớn một tiếng: “Dừng tay!”

Gia đinh biết ở trong lòng Vương gia Tuyết phi có địa vị không giống bình thường, cho nên Tuyết phi ra lệnh một tiếng, bọn họ đều ngừng lại, bọn họ liền đứng ở bên người A Hạnh, im lặng chờ Vương gia phân phó.

Tuyết phi xoay người, vẻ mặt vội vàng nói với Vương gia: “Chẳng lẽ Vương gia quên đã đáp ứng Phong nhi cái gì sao? Nếu A Hạnh thực sự có chuyện gì, hắn sẽ rất thương tâm, Vương gia…”

Tấn vương quyết định như vậy là do trong lúc nhất thời bị giận dữ che mất lý trí, giờ Tuyết phi nhắc nhở, ông cũng dần dần thanh tỉnh lại, hít sâu vài lần, bình ổn tức giận trong lồng ngực, sau đó nhìn A Hạnh oán hận nói: “Thật sự là nữ tử này rất đáng giận!” Nhưng mà nữ tử này coi nhẹ sống chết, nếu vì như vậy làm cho nhi tử oán hận ông cả đời, thậm chí là tự hủy tương lai, đó chính là điều ông không thể chấp nhận, cho nên tạm thời vẫn không thể động đến nữ tử này, ông luôn luôn có biện pháp bắt nàng đi vào khuôn khổ!

Tuyết phi đi đến trước mặt Vương gia, nhẹ giọng nói: “Vương gia, không bằng để ta khuyên nhủ A Hạnh, loại chuyện này, nữ nhân cùng nữ nhân nói chuyện mới tốt, nói không chừng ta có thể khuyên A Hạnh hồi tâm chuyển ý.”

Hiện tại Tấn vương cũng không có biện pháp khác, đành phải nói: “Được, vậy nàng khuyên nàng ta đi!” Nói xong, nhìn thoáng qua A Hạnh, ánh mắt hung ác hừ lạnh một tiếng, tay áo vung liền nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng.

Vương gia đi rồi, không khí trong phòng giống như khôi phục bình thường, biểm cảm mọi người đều thoải mái hơn.

Tuyết phi kêu Y Lỵ Toa đỡ A Hạnh dậy, đỡ nàng đến trên ghế đối diện ngồi xuống, sau đó lại rót một chén trà nóng cho nàng.

A Hạnh bưng trà nóng, nhiệt độ của chén ấm áp làm cho máu đông cứng trong người nàng quay về chậm rãi nóng lên, nàng từ từ ngừng run rẩy, trên mặt vẫn tái nhợt vô cùng.

Tuyết phi nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập thương tiếc: “Vừa rồi bị hù dọa đúng không? Ngươi cũng thật là, tuổi không lớn, tính tình sao lại bướng bỉnh như vậy, không nên đối đầu cùng Vương gia, đây không phải là tự tìm đường chết sao?”

A Hạnh uống một ngụm trà, cảm kích nhìn Tuyết phi liếc mắt một cái, nói: “Vừa rồi đa tạ ân cứu mạng của nương nương.” Nếu không phải có bà, khả năng mình đã là hồn lìa khỏi xác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.