Sau khi Thẩm Nguyên Phong rời đi không bao lâu Lý Nhuận Phúc cũng tỉnh lại, quả nhiên như A Hạnh đoán. Lý Nhuận Phúc hoàn toàn không biết A Hạnh một đêm không trở về, nghe theo lời của A Hạnh, cho rằng mình bị nhiễm lạnh mới ngủ mê man đến bây giờ, làm trễ nãi thời gian đánh xe.
A Hạnh phục vụ phụ thân uống không ít nước, lại nấu cháo cho ông uống hỏi rõ ông quả thật không khó chịu gì mới yên lòng.
Vốn là A Hạnh khuyên phụ thân hôm nay ở nhà nghỉ ngơi không nên đi đánh xe, nàng đến nói một tiếng với Quách đại ca là được rồi. Nhưng Lý Nhuận Phúc cảm thấy thân thể không có gì đáng ngại, ở nhà ở không không được, kiên quyết phải ra ngoài đánh xe, A Hạnh không ép được ông nên không thể làm gì khác hơn là để cho ông ra ngoài.
Dặn dò một phen A Hạnh đưa phụ thân ra cửa. Sau khi Phụ thân đi, A Hạnh cũng đi tới rạp hát.
Bình thường A Hạnh đều tới rạp hát rất sớm, hôm nay lại chậm trễ đến như vậy, mọi người đều có chút hiếu kì, cho nên khi A Hạnh vừa xuất hiện ở hậu viện rạp hát. Mọi người đều vây lại, quan tâm hỏi nàng có phải ngã bệnh hay không. Vân Đóa vừa sờ tay nàng, vừa sờ trán của nàng, trong miệng không ngừng hỏi: “A Hạnh, ngươi thấy như thế nào? Có phải đã ngã bệnh hay không? Cũng may. Không nóng!”
A Hạnh cười nói với mọi người: “Không có gì, hôm nay phụ thân có chút không thoải mái, cho nên mới tới trễ!”
Lăng Tử Phong quan tâm hỏi: “Phụ thân ngươi không sao chứ!”
Trong lòng A Hạnh thầm xấu hỏi liền vội vàng nói: “Ông vừa ngủ một chút cảm giác đã khỏe, bây giờ đã ra xe.”
Lăng Tử Phong yên lòng, gật đầu liên tục nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”
Lúc này, Ngọc Mai và Tĩnh Nhàn tới kéo A Hạnh sang một bên, sau đó hai người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, muốn để cho người kia nói.” Ngươi nói đi.” “ Hay ngươi nói đi!”
A Hạnh thấy các nàng sắc mặt là lạ, liền hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì.” Sau đó nhìn về phía Tĩnh Nhàn luôn luôn trầm ổn: “Vậy thì ngươi nói đi!”
Tĩnh Nhàn đầu tiên là nhìn xung quanh, xác định không có người khác nghe được nàng nói chuyện mới đến gần bên cạnh A Hạnh thấp giọng nói: “A Hạnh, ta nói với ngươi, tối hôm qua Xảo Oánh đi ngoài một chuyến, nói với chúng ta phải giúp nàng chờ cửa nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có trở về. Chúng ta đều lo muốn chết!” Bây giờ là ba người các nàng ở chung một căn phòng, cho nên Xảo Oánh một đêm không có trở về, các nàng là rõ ràng nhất.
Vẻ Ngọc Mai cũng lo lắng: “Cũng không biết có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Sớm biết thế chúng ta cũng không đồng ý để nàng đi ra ngoài. A Hạnh, chúng ta có phải nên báo quan hay không, để cho quan sai giúp đỡ tìm kiếm?”
Tĩnh Nhàn lập tức phản đối: “Không thể, nếu như báo quan, tất cả mọi người đều biết Xảo Oánh một đêm không về, sau này nàng ấy làm sao gặp người đây?”
Ngọc Mai gấp đến giậm chân: “Vậy làm sao bây giờ? Nàng là một cô nương, một đêm không về, còn không biết gặp chuyện gì, suy nghĩ một chút đã cảm thấy đáng sợ!”
A Hạnh suy nghĩ một chút nói: “Trước chúng ta đừng lộ ra, cứ chờ một chút, nếu như hôm nay Xảo Oánh vẫn chưa về, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể báo quan!” Thật là trùng hợp, hai người bọn họ đồng thời một đêm không về! Nhưng nàng cũng không mang sự việc của Xảo Oánhh gắn với với chuyện của mình.
Ngọc Mai thở dài: “Hy vọng nàng có thể bình an trở lại.” Mặc dù bình thường Xảo Oánh rất ít để ý tới các nàng nhưng mà cùng là nữ đào hát lại cùng ở tại một căn phòng, các nàng cũng không hy vọng nàng ấy gặp chuyện không may.
Bên kia, trong ngôi nhà hoang rộng lớn, đồ trang trí cho tân phòng dùng gấm đỏ thượng hạng.
Nến đỏ cháy hết, sáp chảy xuống đỏ cả một góc bàn.
Rèm màn trên giường màu đỏ rũ xuống, có thể loáng thoáng thấy hai cái bóng người. Chợt bên trong truyền tới một tiếng thở dài thật thấp, sau đó một người thoáng giật giật.
Bóng người bên cạnh giường như bị thức tỉnh, cánh tay giật giật, vén sa mạn lên lộ ra dung nhan một nam một nữ, nam tuấn lãng, nữ xinh đẹp, rõ ràng là Hồ Lăng Hiên và Vương Xảo Oánh. Lúc này trên người không một tấc vải, mặc dù bản thân đắp chăn gấm nhưng mà động tác của hai người, xuân quang thoang thoảng bên ngoài. Bầu không khí đầy kiều diễm.
Hồ Lăng Hiên bò dậy, vén chăn gấm đứng lên, lộ ra hình thể khỏe khoắn, lưng dài vai rộng, cái mông vung cao, bắp đùi thon dài rắn chắc. Xỏa Oánh sau lưng dựa vào bên giường, mê mẩn nhìn thân thể của hắn, trong mắt lộ ra ái mộ.
Hồ Lăng Hiên lấy trung y một bên mặc vào. Sau đó xoay người nhìn Xảo Óanh. Xảo Óanh thấy hắn nhìn thì thẹn thùng đỏ mặt, cuống quít dùng chăn gấm che đầu lại. Trong chăn gấm, truyền tới giọng nói tràn đầy ngượng ngùng của nàng: “Hồ công tử...”
Hồ Lăng Hiên cười một tiếng, nói: “ Che che cái gì? Tối hôm qua ta cái gì cũng nhìn rồi.” Tối hôm qua không biết Xảo Óanh mò tới nơi này lúc nào. Đợi đến khi võ sư phát hiện nàng, nàng đã trúng mê hương rất sâu,thần trí không rõ, trên người chỉ còn dư lại cái yếm, mị nhãn như tơ, thở gấp liên tiếp, làn da trắng như tuyết hiện lên một tầng ửng đỏ, không nói bao nhiêu mê người, mà hắn mặc dù dùng trước thuốc giải nhưng vì hít mê hương lâu như vậy, hơn nữa lúc trước A Hạnh đã làm toàn thân hắn bốc đầy lửa dục, cho nên lúc này thấy dáng vẻ Xảo Oánh thì khó có thể kìm nén, chuyện kế tiếp cứ thế tiếp diễn.
Xảo Oánh thoáng để chăn gấm xuống, lộ ra đôi mắt như nước mùa xuân, ánh mắt mơ màng, nhìn hắn.
“ Hồ công tử, giờ Xảo Oánh đã là người của chàng. Chàng khi nào để cho Xảo Oánh vào cửa Hồ gia đây?” Nàng để chăn gấm xuống, cúi đầu. Lộ ra chiếc cổ trắng noãn mãnh khảnh, một phần ngực phấn nộn rất là dụ người. Nàng nhẹ giọng nói: “Xảo Oánh biết mình thân phận thấp kém, cũng không dám hy vọng xa vời danh phận cái gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh công tử bầu bạn, thường xuyên thấy công tử cũng đủ hài lòng!”
Hồ Lăng Hiên có chút khó xử, nói thật ra, lúc ấy hắn tiếp xúc Xảo Oánh cũng chỉ là thấy nàng dáng dấp xinh đẹp, quả thật có chút thích thú nhưng mà tuyệt đối không có lòng đem nàng nhét vào cửa nhà của mình. Phải biết, Hồ gia tuy là thương gia. Nhưng là vì có liên quan chặt chẽ với Tấn Vương, cộng thêm hắn vẫn luôn phải tiết chế thân phận, cho nên đối với hắn chuyện hôn sự của đương gia tương lai yêu cầu hết sức nghiêm khắc, chẳng những chính thất phải là người thế nào, cho dù là thiếp thất cũng phải là tiểu thư có thân phận. Tuyệt đối sẽ không cho phép loại đào hát như Xảo Oánh này vào cửa. Nếu như là A Hạnh, hắn sẽ còn cố gắng để cho người nhà tiếp nhận, nhưng đối phương là Xảo Oánh thì dường như cũng chưa cần thiết.
Nhưng mình đoạt trong sạch của người ta là sự thật, trên giường màu trắng điểm một chút màu đỏ nói rõ nàng là tấm thân xử nữ, mình nếu như không chịu trách nhiệm dường như cũng không phải.
Hồ Lăng Hiên suy nghĩ một chút, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh nàng, nói: “Xảo Oánh, chuyện này ta nhất định phải cùng người nhà thương lượng, tạm thời không thể đáp ứng nàng, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm!” Vừa nói hắn lấy ra một xấp ngân phiếu từ gối đầu, rút ra ba tờ ngân phiếu một trăm lượng, đưa cho nàng nói: “Những bạc này nàng cầm trước, đi mua một ít đồ bồi bổ thân thể. Nàng yên tâm, chuyện này ta sẽ sắp xếp cho nàng!”
Xảo Oánh liếc mắt nhìn tấm ngân phiếu kia, cũng không đưa tay đón, giờ ba trăm lượng bạc đối với nàng mà nói quả thực không tính là cái gì, nàng cảm thấy nếu như mình nhận tấm ngân phiếu, chỉ sợ đối phương từ nay cũng sẽ không để mình ở trong lòng. Mình bây giờ đã là người của hắn, bất kể thế nào, không vào cửa Hồ gia là không thể, nếu không cả đời này còn có thể lập gia đình sao?
Nàng đưa tay nhẹ đẩy tấm ngân phiếu ra, nói: “Xảo Oánh không cần bạc của công tử, Xảo Oánh thích công tử,chứ không phải là bạc của công tử.” Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi tròng mắt yêu kiều thu thủy, nhìn về phía hắn, nói: “Công tử chẳng lẽ là muốn dùng muốn dùng bạc vứt bỏ Xảo Oánh sao? Xảo Oánh mặc dù bây giờ thân phận thấp kém nhưng trước cũng là tiểu thư nhà quan, biết rõ lễ nghĩa liêm sỉ. Nếu như công tử không cần Xảo Oánh, Xảo Oánh cũng chỉ có một con đường là đập đầu chết ở cửa chính Hồ gia, nếu sống không thể làm người Hồ gia, chết làm quỷ Hồ gia cũng được rồi!”
Trong bụng Hồ Lăng Hiên không vui, đây là đang uy hiếp ta sao? Nhu tình mật ý vào giờ khắc này biến mất không còn một mống, nhưng lời nàng nói cũng không thể coi thường, nếu như nàng thật sự đập đầu chết ở cửa chính Hồ gia, vậy hắn và nữ đào hát có hành vi cẩu hợp, lại hại người tới chết. Nếu như truyền đến tai Tấn vương, cũng không biết ông ta lại như thế nào, thân phận đương gia tương lai của mình cũng không biết có thể có ảnh hưởng gì hay không.
Nghĩ tới đây hắn chịu nhịn an ủi Xảo Doanh: “Xảo Doanh, nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc nàng, ta đi về thương lượng cùng người nhà, qua một thời gian ngắn ta nhất định nạp nàng nhập môn.”
Xảo Doanh nghe hắn cam kết, lúc này mới hài lòng, nàng rúc vào trong ngực của hắn, dịu dàng nói: “Xảo Oánh tin công tử, nhất định không có bội tình bạc nghĩa!”
Hồ Lăng Hiên trong lòng hừ lạnh một tiếng còn nói: “Xảo Oánh, chuyện giữa chúng ta nàng không nên để cho A Hạnh biết! Còn nữa, tối hôm qua nàng đã thấy cuyện gì một chữ cũng không được tiết lộ ra ngoài, nếu không...” Hắn buông Xảo Doanh ra, để cho nàng ngẩng đầu lên, mặt quay về phía mình, mặt chuyển trầm: “Nếu không, ta nhất định sẽ không tha thứ nàng!” Giọng nói lạnh như băng, dường như đóng băng lòng nàng lại.
Xảo Oánh không nhịn được hỏi: “Công tử, chàng với A Hạnh...”
Hồ Lăng Hiên đẩy nàng ra, đứng lên, chỉ về phía nàng lạnh lùng nói: “Chuyện của ta, ngươi bớt can thiệp vào, ngươi đừng tưởng rằng cùng ta qua một đêm thì có gì đặc biệt hơn người, nếu như ngươi tiết lộ ra ngoài tiết lộ ra ngoài cái gì, làm hư chuyện của ta, đến lúc đó không cần ngươi đụng chết ở cửa chính nhà ta...” Hắn chợt tiến đến, một tay bóp cổ nàng, hung tợn nói: “Trước một bước ta bóp chết ngươi!”
Nói xong lại buông lỏng tay ra, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, xoay người đi ra ngoài. Sau đó thì nghe được hắn lớn tiếng nói: “Tìm người đưa nàng trở về Thính Tùng!”
Xảo Oánh ngã xuống giường, nàng sờ cổ bị bấm đỏ, gương mặt bị dọa sợ mà trắng bệch, sau đó đem gương mặt chôn ở trong chăn, lặng lẽ rơi lệ. Nàng không ngờ Hồ Lăng Hiên nói trở mặt liền trở mặt, còn đối đãi thô bạo như vậy với mình, lúc đầu hắn theo đuổi mình, cũng không phải là bộ dạng này, giọng nói nhẹ nhàng, phong độ hữu lễ, nhưng bây giờ lại vì để cho mình nói dối A Hạnh, trở nên hung ác như vậy. A Hạnh này rốt cuộc cho hắn uống mê dược gì mà khiến hắn mê luyến nàng như vậy.
A Hạnh, ta vẫn luôn coi ngươi là bạn, nhưng nếu như ngươi phá hủy hạnh phúc của ta, cũng đừng có trách ta vô tình!