Lăng Tử Phong vừa dứt lời thì bỗng nghe phía sau lưng có người “A” lên một tiếng nhỏ.
Lăng Tử Phong và A Hạnh giật mình, Lăng Tử Phong càng là không hiểu, rõ ràng là cùng A Hạnh tới trước, hắn đã thầm giao phó cho quản sự bảo mọi người lúc này đừng đến khán phòng vậy làm sao lại có người xuất hiện ở nơi này. Còn không biết người này đã nghe được bao nhiêu, hắn cảm thấy đã phụ sự uỷ thác của A Hạnh, dưới cơn tức giân không khỏi hét lớn một tiếng: “Là kẻ nào, mau ra đây!!”
Sau sân khấu thò ra một cái đầu nhỏ đang lo lắng hoảng sợ, ngũ quan tuấn tú, cặp mắt trong vắt, chính là học trò cưng mà Lăng Tử Phong tâm đắc nhất, Dung Tranh.
Hắn nhìn sư phụ một chút lại nhìn A Hạnh một chút, cũng không biết là sợ hãi vì khuôn mặt xanh mét của sư phụ hay là ngượng vì hành động nghe lén, núp ở sau sân khấu không chịu ra.
“ Tranh nhi, tại sao ngươi lại ở đây? Không phải ta đã nói bất luận kẻ nào cũng không được đến gần khán phòng sao? Còn không ra đây!” Lăng Tử Phong vẻ mặt nghiêm nghị tức giận nói.
Dung Tranh không dám trốn nữa, hắn bước nhanh đi tới trước mặt của Lăng Tử Phong, quỳ gối xuống, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi sư phụ, con không biết người có phân phó như vậy, sáng nay con ở phía sau đài chơi không cẩn thận ngủ thiếp đi, nghe được giọng nói của sư phụ mới tỉnh dậy, con không phải cố ý nghe lén!”
Sau khi Dung Tranh bị thanh âm của bọn họ đánh thức thì bị nội dung nói chuyện của họ hấp dẫn, vị cô nương A Hạnh kia mỗi một câu nói ra càng làm cho làm cho người ta khó có thể hiểu nổi, càng nói càng làm cho người ta ngạc nhiên, cái “kịch nói “ gì gì rồi “gian phòng trên lầu các”, những thứ này hắn cũng không thể hiểu, nhưng khi nhìn đến sư phụ tín phục với nàng như vậy, thái độ lại cung kính, nhiều ngày trước giọng nói còn ủ rũ chán nản nhưng hiện tại vui vẻ tràn đầy sức sống, hắn liền cảm giác những thứ mà A Hạnh cô nương nói hắn nghe không thể hiểu hoàn toàn nhất định là có thâm ý nào đó, hơn nữa sẽ giúp bọn họ làm thay đổi cục diện của rạp hát. Trong lòng của hắn thập phần nhảy nhót vui vẻ, nhưng khi hắn nghe được A Hạnh nói đến nữ đào hát, lâu như vậy mới có duy nhất một câu hắn hiểu được, làm cho hắn khiếp sợ kêu thành tiếng!
Nữ đào hát? Hắn vào nghề này đến này cũng gần tám năm nhưng cho tới bây giờ thì chưa bao giờ nghe nói đến có nữ đào hát!
Những chuyện nữ nhân có thể làm là ở nhà lo toan hoặc là thêu thùa may vá hoặc là bán thân làm nô tỳ, chưa bao giờ có chuyện nữ nhân nào xuất đầu lộ diện, chứ đừng nói chi là cùng nam tử diễn kịch, dĩ nhiên ngoại trừ nữ tử thanh lâu! Đây rõ ràng là một chuyện không thể tưởng tượng nổi!
Hơn nữa sư phụ đâu có thu nhận nữ đồ đệ hát hí khúc, dù muốn tìm đào hát cũng không tìm được!
Trước đó khi Lăng Tử Phong và A Hạnh vào khán phòng đã từng đi đến phía sau sân khấu xem qua nhưng vì Dung Tranh ngủ, cả người bị đồ dùng hóa trang che mất cho nên mới không phát hiện hắn, mà hắn luôn luôn ở chỗ này cho nên mới không biết có sự phân phó của sư phụ, nhắc tới cũng thật là không thể trách hắn. Đồ nhi này tư chất thông minh, lại rất có thiên phú với hí khúc, cộng thêm vô cùng hiếu thuận, cho nên đến bây giờ vẫn không đành lòng trách mắng nặng nề hắn. Nhưng hắn nghe được nhiều như vậy, việc A Hạnh tham dự vào chuyện của rạp hát xem ra cũng không gạt được hắn, nếu như không trừng phạt hắn thì làm sao có thể ăn nói với A Hạnh cô nương.
Đang lúc ông gặp tình thế khó xử, A Hạnh bên cạnh ông nhẹ mở miệng nói: “Lỡ nghe rồi thì thôi đi! Ta tin rằng Dung Tranh sẽ giữ bí mật cho ta!” Dung Tranh ngẩng đầu lên đúng dịp thấy A Hạnh khẽ mỉm cười với mình, con ngươi trong suốt sáng ngời ẩn chứa bao nhiêu ấm áp, hắn cúi đầu, trên mặt có chút nóng lên.
Lăng Tử Phong lập tức nói: “Tranh nhi, hôm nay mỗi chữ ngươi nghe được tuyệt đối không được nhắc tới trước mặt kẻ khác! Nếu không sư phụ và ngươi đoạn tuyệt quan hệ sư đồ!” Hậu quả là vô cùng nghiêm trọng!
Trong lòng Dung Tranh rùng mình, hướng về phía sư phụ liên tiếp dập đầu, trong miệng thề: “Sư phụ và cô nương xin yên tâm, hôm nay Tranh nhi nghe được mỗi một chữ đều sẽ giữ kín, nếu có nửa chữ tiết lộ sẽ bị thiên lôi đánh!”
Người thời đại này đối với lời thề xem trọng vô cùng, Lăng Tử Phong thấy Dung Tranh thề thì yên lòng, khẽ mỉm cười.
Lần trước A Hạnh thấy hắn lớn tiếng trách cứ Phương Mặc Trúc, từ trong lời nói của hắn thì biết là người trọng tình trọng nghĩa. Bây giờ nếu hắn đã việc biết mình tham dự vào chuyện của rạp hát thì cũng không dối gạt hắn, nói không chừng tương lai hắn còn có thể giúp một tay, cho nên liền đem chuyện mình hợp tác với ông chủ Lăng chuẩn bị kịch nói nói rõ một lần.
Trước Dung Tranh nghe chung chung bây giờ A Hạnh giải thích một lần thì hoàn toàn hiểu, thế mới biết có loại kịch nói này, so với việc học của mình về hí khúc hoàn toàn là chuyện không đáng nhắc tới. Nhớ tới mình gần tám năm học hí khúc sau này có khả năng không thể tìm được chỗ dùng , trong lòng không khỏi có chút chán nản.
“ Nếu như vậy hí kịch trước kia ta được học không phải uổng công sao?” Dung Tranh thấp giọng nói.
A Hạnh có thể hiểu tâm tình của hắn liền ôn tồn huyên nhủ: “Không phải là là bỏ không, cũng là bởi vì ngươi học hí kịch có căn bản như vậy, tương lai khi diễn kịch nói mới có thể dùng điệu bộ và biểu cảm tốt hơn, về phần giọng hát cũng chưa chắc sẽ không bị bỏ phế, nói không chừng sau này cũng có thể có chỗ dùng!”
Dung Tranh nghe lời nói nhỏ nhẹ khuyên nhỏ, chán nản trong lòng trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Đề tài lại trở về “nữ đào hát“.
Ông chủ Lăng hỏi A Hạnh: “Không biết vì sao cô nương lại muốn đưa nữ nhân tới diễn kịch, theo ta được biết thì vẫn chưa từng có nữ nhân lên đài, chỉ sợ khách nhân cũng khó mà tiếp nhận!”
Dung Tranh ở bên cạnh nhìn A Hạnh, cũng gật đầu liên tục biểu đạt ý kiến của mình.
A Hạnh cười khổ: “Ông chủ Lăng, ta sao không biết làm như vậy có rủi ro rất lớn nhưng kịch nói không giống như hí khúc, kịch nói không cần mặc trang phục rườm rà, không cần trang điểm giả trang dầy cộm, kịch nói chính là chú trọng đề tài xung quanh cuộc sống như vậy mới có thể cho người ta cảm giác đồng cảm. Nhưng nếu như vậy chúng ta làm cách nào để cho nam đào hát giả trang thành nhân vật nữ đây? Ăn mặc nhẹ nhè, trang điểm tự nhiên thì làm sao có thể làm cho một nam nhân giả trang trở thành nữ nhân được! Như vậy sẽ làm cho các khách nhân nhìn nhân vật nữ không giống như nữ nhân, loại cảm giác đó. . .” A Hạnh không nói tiếp bởi vì nàng nhớ lại Châu Tinh Trì trong phim diễn vai Như Hoa không khỏi nổi da gà.
Được rồi, Như Hoa dáng dấp khó coi, cho dù là Phương Mặc Trúc “nữ tính” như vậy, hắn mặc vào y phục của một cô nương là có thể làm cho mình nhìn qua giống như nữ tử một chút nhưng người này vẫn là nam tử nha! Không có những thứ đạo cụ kia trợ giúp, Phương Mặc Trúc dù có nữ tính thế nào đi nữa khi giả trang thành nữ nhân nhiều nhất cũng chỉ thành ra tên yêu quái!
“Hơn nữa vai trò của nhân vật trong kịch nói cũng rất quan trọng, rất phức tạp, nếu tất cả đều là nam nhân thì sẽ không có điểm sáng, xem nhiều sẽ cảm thấy rất giả tạo, cũng không có ý nghĩa! Kịch bản của chúng ta chủ yếu nói về chuyện anh hùng xưa, phần lớn là nam đào hát, bố trí một hai nữ đào hát phân vai cũng không nhiều lắm, thử một chút xem phản ứng của mọi người thế nào, nói không chừng các khách nhân xem thấy mới mẻ ngược lại sẽ tiếp nhận!”
Dung Tranh cảm thấy nàng nói lại vô cùng có lý, gật đầu, không tự chủ được nói: “Xem nam nhân giả nữ nhân mà không giống thì đúng là quái gở.”
Lăng Tử Phong gõ đầu hắn một cái, trách hắn nói chen vào. Dung Tranh sờ đầu một cái, ngẩng đầu thấy A Hạnh lại nhìn mình cười, trên mặt lại nóng lên.
Lăng Tử Phong lên tiếng nói: “Nhưng chúng ta đúng là không có nữ đào hát, trong lúc nhất thời biết đi đâu tìm người đây? Nữ nhân bình thường cũng sẽ không tự nguyện xuất đầu lộ diện!” Còn lại hắn không muốn nói ra nhưng ai cũng hiểu là chỉ có những cô gái ở thanh lâu mới nguyện ý ló mặt ra ngoài, chẳng lẽ lại đi mời một cô nương thanh lâu sao!
A Hạnh nói: “Thật ra thì ta có nghĩ tới vấn đề này rồi, chúng ta đi mua mấy cô nương thì thế nào, không phải có quan viên phạm tội sao, nhà cửa bị tịch thu, con gái bị bán đi, những cô nương kia thường cũng biết chữ, chúng ta chọn mua thật tốt vài người, dạy các nàng diễn kịch, mặc dù có chút gấp gáp nhưng mà cũng may phân vai trong vở không nhiều lắm, chắc có thể theo kịp mà!”
Lăng Tử Phong trầm ngâm một hồi mới nói: “Những cô nương kia đều giống nhau sẽ bị đưa vào kỹ viện hoặc làm nô tỳ trong phủ nhà quyền quý. . .” Hắn khẽ mỉm cười: “Nhưng mà chỉ cần tốn thêm ít bạc cũng không phải là không thể được! Chuyện này cứ giao cho ta đi!”
“ Vậy thì phải làm phiền ông chủ Lăng rồi!”
Hai người lại thương lượng chi tiết một chút rồi cùng nhau ra khỏi khán phòng, Lăng Tử Phong trực tiếp đi lo chuyện của nữ đào hát. A Hạnh đi tới chuồng ngựa .
Dung Tranh đuổi theo sau lưng. Hắn chạy đến trước mặt của A Hạnh, làn da trắng nõn bởi vì chạy mà hiện lên một tầng đỏ ửng, càng tôn lên ngũ quan tuấn tú của hắn, nhìn qua thực sự rất xinh đẹp, chưa tới mấy năm nữa sẽ là một mỹ nam làm cho các cô nương mặt đỏ tim đập! Xem ra quyết định không để nam tử giả nữ tử nữa quả thật rất đúng đắn, nói không chừng sau này Dung Tranh sẽ trở thành “đại minh tinh” được mọi người theo đuổi!
Dung Tranh chạy đến trước mặt nàng thì ngừng lại, đứng tại chỗ chờ A Hạnh đi tới bên cạnh hắn mới cất bước cùng đi với nàng, nhưng vẫn giữ khoảng cách một thước.
Hắn liếc mắt nhìn A Hạnh, mặc dù da ngăm đen nhưng đường cong hoàn mỹ trên khuôn mặt thì không thể che dấu, thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói: “A Hạnh, làm sao ngươi hiểu biết nhiều như thế? Nhìn ngươi còn nhỏ như vậy! Nhưng chuyện ngươi nói ra ngay cả sư phụ ta cũng đều không biết!”
Vấn đề này không thể trả lời ổn được, tin rằng trong lòng ông chủ Vương và ông chủ Lăng cũng có nghi vấn như thế nhưng mà bọn họ mặc dù nghi ngờ cũng không hỏi, không giống như tên tiểu tử trước mắt này, trực tiếp hỏi thẳng nàng.
A Hạnh dứt khoát đánh trống lảng với hắn: “Làm sao ngươi biết ta tuổi còn nhỏ, nói không chừng ta còn lớn hơn một chút so với ngươi!”
Dung Tranh cảm thấy nàng không thể nào lớn hơn mình, cũng quên mất vấn đề vừa hỏi, bắt đầu nghiêm túc tranh luận với nàng chuyện này.
“Ta cũng đã mười bốn tuổi, nhưng ta biết ngươi mới mười ba tuổi! Ngươi làm sao có thể lớn hơn so với ta!”
A Hạnh lại tiếp tục quanh quẩn một chút, nàng nhìn hắn, vẻ mặt khó tin: “Ngươi mười bốn tuổi sao? Làm sao lại cao xấp xỉ như ta vậy! Ngươi gạt người nha!”
Mặt của Dung Tranh đỏ lên giống như trái táo chín mùi, chiều cao chính là tâm bệnh của hắn, tại sao ngay cả người nhỏ hơn hắn cũng đều cao hơn hắn như vậy? A Hạnh như vậy, Vân Đóa cũng là như vậy! Cũng nhỏ tuổi hơn hắn nhưng lại cao bằng hắn! Thật là làm cho người tức giận!
Lúc này hắn đã hoàn toàn quên mất vấn đề mình muốn hỏi, tay chân hắn luống cuống, thở gấp bày tỏ: “Không bao lâu nữa ta sẽ cao lên nhanh thôi, dáng dấp của ta nhất định sẽ cao hơn so với các người! Ngươi chờ xem đi!” Nói xong vụt một cái chạy đi mất.
A Hạnh nhìn bóng lưng của hắn cười lắc đầu, vẫn chỉ là đứa trẻ thôi!
A Hạnh trở lại chuồng ngựa, lại không tìm thấy xe ngựa và phụ thân đâu. Một cô nương trạc tuổi A Hạnh chạy đến bên cạnh nàng, cô nương búi tóc kiểu trẻ con, dáng dấp coi như là thanh tú, mặc một bộ quần áo vải bình thường. Nàng nói với A Hạnh: “A Hạnh, không cần tìm, cha ngươi đã đi rồi. Thúc ấy nhờ ta nói cho ngươi biết lát nữa đến cửa Đông chờ.”
A Hạnh nghĩ phụ thân nhất định là biết nàng đi tìm ông chủ Lăng nên không có chờ nàng.
Nàng quay đầu lại hướng về phía cô bé kia khẽ mỉm cười: “Vân Đóa, cám ơn ngươi. Hôm nay ngươi không cần giúp mẫu thân ngươi sao?”
Vân Đóa tên thật là Vương Vân, nhũ danh là Vân Đóa, là con gái của Lưu Quế Hoa. Bởi vì ngày ngày gặp mặt Lưu Quế Hoa và Quách Lâm cho nên A Hạnh đã biết chuyện của cô nương này.
“Mẹ ta muốn ta ở chỗ này chờ ngươi, không cần đến phòng bếp hỗ trợ.” Nàng cười với A Hạnh một tiếng sau đó kéo tay A Hạnh vào trong phòng nhỏ: “Đi theo ta!”