Bên trong khán phòng hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức A Hạnh có thể nghe được âm thanh hàm răng của Trương Sơn đánh vào nhau.
Chốc lát sau khi yên tĩnh đi qua, bên trong sân khấu thì òa một tiếng thật giống như nổ tung. Có người ngửa mặt cười, có người thầm khen nàng đánh thật hay, cũng có người chỉ trích A Hạnh thân là một nữ nhân lại thô bạo quá mức, tất cả mọi người tập trung ánh mắt vào một cao một thấp trước mặt, chỉ chỉ chỏ chỏ nghị luận ầm ĩ.
Ở thời đại này đối với thân phận của người phụ nữ vô cùng nghiêm khắc, thân là nữ nhân phải dịu dàng hiền thục, phải thấp mi hạ mắt, lời nói nhỏ nhẹ, như A Hạnh lại dám trước mặt mọi người tát một nam nhân, có thể nói là cảm giác kinh thế hãi tục! Loại hành vi như thế ở trong thế giới nam tôn nữ ti này chắc là sẽ không được sự đồng tình của nam tử, cho nên phần lớn khách nhân đều là lắc đầu cau mày, không đồng ý.
Trương Sơn tuy là thuộc hạ của Trương Văn Thanh nhưng cho tới nay hắn ỷ vào bản lãnh của bản thân còn chưa bao giờ chịu đựng cái gì quá đáng, hôm nay bị A Hạnh đánh một bạt tai trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi còn đâu nữa chứ? Nghe các khách nhân phía sau cười vang, gương mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, bắp thịt vặn vẹo, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ không thôi. Hắn hét lớn một tiếng, hất tay Xảo Oánh ra, toàn lực xông về hướng A Hạnh, hắn giương nanh múa vuốt, cắn răng nghiến lợi giống như là hận không thể xé xác A Hạnh!
Xảo Oánh bị một cái tát của A Hạnh làm cho đến quên cả khóc, còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì đã bị một lực mạnh hất đi, thân thể nàng làm gì còn chút sức chịu đựng nào, giống như một con diều bay về phía sau, tưởng rằng sẽ ngã thê thảm vô cùng nhưng không ngờ còn chưa rơi xuống đất, bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo: “Cẩn thận!!” Sau đó lập tức rơi vào một vòm ngực ấm áp. Xảo Oánh quay đầu lại, ấn tượng đầu tiên chính là đôi mắt sáng, gương mặt tuấn tú của một vị công tử!
Mặt đỏ Xảo Oánh lên, từ nhỏ tiếp nhận giáo dục nghiêm khắc làm cho mặt mũi nàng ngượng ngùng tránh khỏi ngực của hắn, nàng nhìn hắn một cái, chỉ thấy đối phương mặc cẩm bào màu xanh, vóc người cao ráo, mặt mũi tuấn mỹ, bắt gặp được ánh mắt của hắn, thì lập tức cúi đầu, chỉnh tư thế rồi hành lễ, nhẹ giọng nói: “Đa tạ công tử cứu giúp.”
Công tử kia đưa tay ra, vừa định đỡ nàng dậy, nhưng tay còn chưa kịp chạm đột nhiên dừng lại, tiếp theo nghe được hắn lo lắng kêu lên: “Không ổn!” Sau đó thấy bóng dáng màu xanh vụt qua. Hắn đã lướt qua một hướng khác. Xảo Oánh đứng lên, xoay người, ánh mắt nhìn theo hắn.
Bên kia A Hạnh bị bộ dạng hung ác của Trương Sơn dọa sợ đến kinh ngạc, liên tiếp lui về phía sau. Dung Tranh thấy tình thế không ổn vội nhào tới ngăn cản Trương Sơn, nhưng nho nhỏ như hắn không phải đối thủ của Trương Sơn, Trương Sơn vung tay lên hất văng Dung Tranh, hắn văng xa một khoảng mới ngừng lại. Các võ sinh bên cạnh cũng kêu to một tiếng lao lên nhưng Trương Sơn lúc này như bị lửa giận đốt mất hết lí trí, sức lực kinh người, gương mặt đỏ bừng, bắp thịt toàn thân gồ lên, hai mắt trừng giống như chuông đồng, hắn gào lên lại quyền đấm cước đá đánh văng các võ sinh ra, sau đó lại quát to một tiếng phóng về phía A Hạnh.
Tóc tai hắn rối bời, mặt mũi dữ tợn, gầm thét rung trời, bộ dạng hung ác như thế làm cho A Hạnh bị dọa sợ. Nàng đã lùi vào tường, không có đường lui nữa, trơ mắt nhìn Trương Sơn giống như một con dã thú gào thét xông tới. Nàng trợn to hai mắt nhìn hắn, trong đầu thoáng qua các chiêu thức nhu đạo phản kích nhưng nàng chỉ là một nữ nhân nhỏ nhắn, dùng để đối phó Hồ Lăng Hiên không biết võ công còn có thể, đối mặt cao thủ chân chính thì vô tác dụng!
Mắt nhìn thấy Trương Sơn càng ngày càng gần, trên trán A Hạnh rịn ra mồ hôi lạnh.
Các khách nhân cũng kìm lòng không được đứng lên, kinh hãi kêu thành tiếng, cho dù là không đồng tình với hành động của A Hạnh, nhưng mọi người cũng không muốn một cô nương xinh đẹp như hoa này bị thương tổn.
Trương Sơn vọt tới trước mặt của A Hạnh, quát to một tiếng, quả đấm lớn chừng miệng bát sắp đánh vào đầu A Hạnh, cho nên ai cũng thấy được nếu như trúng đòn này chỉ sợ A Hạnh sẽ bị đánh đến hỏng đầu!
Gương mặt Dung Tranh trắng bệch, lộ ra vẻ hoảng sợ chưa bao giờ có, hắn lồm cồm từ dưới đất bò dậy, trong miệng phát ra tiếng gọi bi thống giống như dã thú bị thương: “A Hạnh ——!”
Nhưng khoảng cách quá xa, cho dù hắn dùng hết sức lực cũng không tới kịp, trơ mắt nhìn quả đấm của đại hán cách A Hạnh càng ngày càng gần, cùng với khuôn mặt trắng bệch của A Hạnh vẫn bền bỉ bất khuất.
Những người khác cũng thảm thiết kêu thành tiếng, một ít kẻ nhát gan thậm chí còn che mắt lại, không đành lòng nhìn thấy thảm cảnh này.
=== ===
Edit: Miêu tả hết sức dài dòng, chỉ có một cảnh mà mất hết mấy đoạn. Giản lược bớt vẫn còn dài dòng thế này. Haiz.........
Beta: Nhà ngươi dám bớt xén câu văn -_-!!
=== ===
Ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này đột nhiên một tiếng xé gió trời, từ trên lầu gác một vật thể hình tròn bay tới đánh trúng tay của Trương Sơn. Sau đó thì một bóng người màu trắng từ lầu hai nhảy xuống, tay áo phất phới, tóc dài tung bay, thân hình hoàn mỹ, động tác nhẹ nhàng, làm cho tất cả mọi người ngây dại, bóng dáng màu trắng chạm nhẹ xuống ghế một cái sau đó thì lao vút về phía Trương Sơn, lúc gần tới, chân dài duỗi đá văng Trương Sơn ra.
Trương Sơn đầu tiên là trên tay trúng vật gì đó ê ẩm, hắn theo phản xạ rút tay trở về thấy rõ thứ đánh trúng hắn một cái ấm trà màu trắng. Còn chưa phục hồi tinh thần thì cảm giác được bên tai có tiếng gió, không kịp phản ứng đã bị người khác giơ chân đá văng ra, người xung quanh nhìn động tác giơ chân kia như là tùy ý nhưng thực chất vô cùng mãnh liệt, hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị rung mạnh, đau nhức khó nhịn, Trương Sơn kêu thảm một tiếng, thân thể ngã xuống đất, lăn qua lăn lại mấy vòng, mới miễn cưỡng chống vào ghế đứng lên, trên trán mồ hôi hột lớn như hạt đậu.
Lúc này bóng người màu trắng đã nhẹ nhàng chạm đất, chậm rãi xoay người lại.
Tóc xoăn màu nâu, làn da trắng như đồ sứ, tròng mắt màu lam sáng chói ánh quang.
Áo trắng như tuyết, phiêu dật xuất trần. Đây là vẻ đẹp hiếm thấy rung động đầu óc của tất cả mọi người. Mọi người bị phong thái này dọa đến giật mình!
Trong đám người đột nhiên có một người cao giọng nói: “Là Tam công tử, là Thẩm Tam công tử!”
Mọi người như mới tỉnh mộng, không phải là kẻ được tương xưng là “Yêu tinh thiếu niên” Tam công tử của Tấn vương sao? Cũng chỉ có hắn mới có ánh hào quang như nhật nguyệt này!
Mọi người rối rít quỳ sụp xuống đất.
Thẩm Nguyên Phong nhẹ nói: “Tất cả đứng dậy đi!” Mọi người đứng lên, nhìn cục diện càng ngày càng phức tạp, hai mặt nhìn nhau, cảm giác không biết làm sao.
Trương Văn Thanh ở hàng sau thấy Thẩm Nguyên Phong đột nhiên xuất hiện, sợ hết hồn. Không biết quý nhân này tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi đây, đợi thấy Thẩm Nhị công tử cùng với một vài công tử quan gia đi đến bên cạnh Thẩm Nguyên Phong, Trương Văn Thanh đột nhiên sinh ra cảm giác đại sự không ổn.
Những người này tại sao lại ở chỗ này? Sau lưng Trương Văn Thanh rịn ra mồ hôi lạnh.
Hắn vẫn luôn ngồi ở hàng sau, gian phòng nằm ở phía trên đương nhiên hắn không thể thấy. Mà số người trên gian phòng và dưới đất cũng không giống nhau cho nên Trương Văn Thanh căn bản cũng không biết trên lầu có mấy người, nếu như hắn sớm biết ở chỗ này có quý nhân như vậy nhất định sẽ không gây ra chuyện này, giờ nháo thành ra như vậy cũng đã hối hận không kịp.
Nên thu xếp tàn cuộc làm sao đây? Nếu như những người này không ở đây, cho dù đưa Trương Sơn đến quan phủ hắn cũng không sợ, hắn có chỗ dựa hết sức vững chắc, chắc chắn Trương Sơn có thể bình an vô sự. Nhưng những người này xuất hiện ở đây thì không giống như trước, có những người này làm chứng thì phủ thừa đại nhân tuyệt đối sẽ không vì hắn mà thiên vị, chỉ sợ sẽ vì tỏ vẻ công chính mà gia tăng xử phạt! Đến lúc đó Trương Sơn khó thoát tai ương ngục giam! Trương Sơn là trợ thủ đắc lực của hắn, mất đi hắn giống như mất đi một cánh tay vậy!
Hắn suy nghĩ một chút, liền cúi đầu thấp giọng nói với Lý Tứ: “Nghĩ cách để cho bọn họ thả Trương Sơn.”
Lý Tứ và Trương Sơn một văn một võ đều là trợ thủ đắc lực của Trương Văn Thanh, nghe được ông chủ phân phó. Lý Tứ có chút hơi khó nói: “Nhưng ở chỗ này có công tử Tấn vương phủ, chỉ sợ không dễ làm.”
“ Ngay trước nhiều người như vậy bọn họ không dám ỷ thế hiếp người, chỉ cần ngươi dùng đạo lý để nói xuôi, sẽ không sợ! Trương Sơn quyết không thể đưa đến quan phủ! Lý Tứ, với thông minh tài trí của ngươi, chết cũng có thể nói thành sống chuyện như này không phải vấn đề khó khăn.”
Lý Tứ gật đầu: “Trương gia yên tâm, Lý Tứ sẽ thử một lần!”
Bên kia, Thẩm Nguyên Phong sau khi đá văng Trương Sơn ra thì lo lắng hỏi A Hạnh: “A Hạnh, ngươi không sao chứ!”
A Hạnh chưa hoàn hồn, gương mặt tái nhợt, nàng lắc nhẹ đầu, trả lời: “Ta không sao!” Sau đó nhìn hắn nói: “Cám ơn ngươi.”
Vân Đóa như một trận gió chạy đến bên cạnh A Hạnh, nhìn trước nhìn sau A Hạnh một lượt. Nước mắt thoáng chốc bật ra, nàng nắm tay của A Hạnh, khóc ròng nói: “A Hạnh, ngươi làm ta sợ muốn chết!”
A Hạnh vỗ vỗ tay nàng, nhỏ giọng an ủi.
Xa xa Dung Tranh thấy A Hạnh tránh được một kiếp trong lòng buông lỏng, toàn thân như không còn chút khí lực, tê liệt ngồi xuống đất.
Hồ Lăng Hiên lúc ấy thấy Xảo Oánh đang ngã bay về phía mình thì thuận tay giúp đỡ, đợi sau khi cứu nàng xong mới phát hiện A Hạnh đang ở giữa vòng lâm nguy, tuy hắn toàn lực chạy tới cũng đã không còn kịp nữa, mắt thấy A Hạnh sẽ bị một quyền của đại hán kia, tim giống như bị kim châm một cái, trong lòng có loại sợ hãi chưa từng có. Nhưng ở một khắc cuối cùng, A Hạnh được Thẩm Nguyên Phong ứng cứu như kỳ tích, tảng đá treo trong lòng mới thả xuống, nhưng thấy Thẩm Nguyên Phong tuấn mỹ dị thường đứng ở bên cạnh A Hạnh, xem cách nói chuyện giống như là đã sớm quen biết, trong lòng của hắn lập tức dâng lên cảm giác khó có thể dùng lời diễn tả được.
Hắn cách chỗ A Hạnh không xa, đi từ từ đến bên cạnh A Hạnh.
“ A Hạnh, ngươi thế nào rồi?” Trong giọng nói của hắn lộ ra quan tâm.
A Hạnh quay đầu lại thấy Hồ Lăng Hiên, sắc mặt vốn là ôn hòa dần dần trầm xuống: “Ta không sao, đa tạ Hồ công tử quan tâm.” Nói xong liền dời mắt đi, không nhìn lại hắn nữa.
Hồ Lăng Hiên thấy nàng đối với Tam công tử thì thân thiết tự nhiên, đối với mình thì lại lạnh lùng như vậy, sắc mặt xám xịt.
Sau khi A Hạnh ổn định tinh thần xong thì việc đầu tiên là kiểm tra vết thương của mọi người, thấy mọi người cũng chỉ là bị thương ngoài da, cũng không có gì đáng ngại, lúc này mới yên lòng lại. Chỉ là thương thế của Dung Tranh và Lăng Tử Phong nặng hơn một chút, A Hạnh gọi Vân Đóa tìm người đỡ bọn họ đi tìm đại phu chữa trị.
Lăng Tử Phong xua xua tay, rất kiên định cự tuyệt, chuyện vẫn chưa xong, hắn sao có thể để cho A Hạnh đối mặt một mình. Dung Tranh cũng giống như vậy, không chịu đi xuống cùng Vân Đóa.
A Hạnh không còn cách nào, chỉ đành phải tùy bọn họ.
Thẩm Nguyên Phong sau khi đá văng Trương Sơn thì đứng ở một bên làm cảnh, Thẩm Nhị công tử bên cạnh nhỏ giọng hỏi hắn: “Tam đệ hôm nay sao chịu nhúng tay vào chuyện này? Ngươi không phải rất ghét những chuyện lộn xộn rườm rà này cho nên mới không chịu đến nha sao?”
Thẩm Nguyên Phong vừa nhấc cằm: “Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là bổn phận hiệp nghĩa bên trong người ta! Nhưng chuyện kế tiếp thì phải để cho nhị ca rồi! Ta lười xía vào, phiền toái!” Hắn lắc đầu một cái lại khoát khoát tay.
Thẩm Nhị công tử nhẹ lắc đầu rồi xoay người chỉ vào Trương Sơn nói với A Hạnh: “Cô nương có tính toán gì không? Vẫn phải đưa lên quan sao?”
Trương Sơn nghe vậy mặt trắng bệt, nhìn A Hạnh, trong lòng có chút chột dạ.
A Hạnh nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng, rất kiên quyết nói: “Đúng vậy, hôm nay chúng ta nhất định phải đem hắn giao lên quan!” Nói xong thì chỉ thị mấy võ sinh bắt hắn lại.
Trương Sơn bị Thẩm Nguyên Phong giơ chân bị đá đau đớn khó nhịn, ngay trước mặt nhiều quý nhân như vậy, càng là không dám lỗ mãng chỉ đành phải tùy cho những người này bắt mình. Hắn thấy các quý nhân xuất hiện thì đã biết chuyện không ổn, như sao lại cam tâm để bọn họ đưa đi quan phủ? Lập tức liền nói: “Ta không phục, các người không thể ỷ thế hiếp người! Các người dựa vào cái gì đem đưa đi quan phủ? Ông chủ Lăng là tự mình không đứng vững, tiểu nương tử kia cũng không được gọi là nữ tử đàng hoàng! Ta biết các ngươi là ghi hận ta vừa rồi mới ra tay đánh ngươi nhưng đó cũng là các ngươi xuất thủ trước, nơi này nhiều người cũng như vậy!” Vừa nói lại quay đầu đi nhìn mọi người, lớn tiếng nói: “Mọi người cho ta cái công bằng đi, bị một cô nương tát một cái người nào nhịn được! Chuyện này có thể hoàn toàn trách ta sao?”
Mọi người ngay trước mặt quý công tử không dám lỗ mãng, nhưng trên mặt cũng lộ ra biểu tình tán đồng, nói không sai, người nam nhân nào có thể nhịn bị nữ nhân tát một cái, đổi lại là chỉ sợ cũng là nổi điên lên!
Thẩm Nhị công tử nghe thế cau mày, đại hán nói cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, tiểu cô nương là chủ rạp hát, lại dùng nữ nhân diễn kịch, còn tát nam nhân một cái, bất kể là hành động nào cũng kinh hãi, khó có thể tưởng tượng, chuyện này quả thực không dễ xử lý. Đều là Tam đệ nhiều chuyện, kéo mình xuống nước đục, nếu đã ra mặt lại không xử lý thỏa đáng có thể sẽ làm mất uy danh Tấn vương.
Hắn đang lo lắng nên xử lý như thế nào lại nghe được A Hạnh nói: “Ngươi sai rồi! Ta nhất định phải bắt ngươi đi gặp quan, chuyện đánh ngươi, ta một chút quan hệ cũng không có, trước mặt mọi người ta cho ngươi một cái tát, ngươi thẹn quá thành giận muốn dạy dỗ ta, cũng là chuyện rất tự nhiên, ta không trách ngươi! Ta dám đánh ngươi sẽ không sợ gánh hậu quả này! Nhưng cho dù như vậy ta một chút cũng không hối hận vì đánh ngươi! Nếu như thời gian có thể quay lại cho ta thêm một cơ hội, ta vẫn sẽ không chút do dự cho ngươi một cái tát hơn nữa nhất định sẽ nặng hơn lần này!”
Giọng nói của A Hạnh uyển chuyển mềm mại, nhưng lời nói ra lại lộ cảm giác tàn nhẫn, rét lạnh, quyết đoán, gương mặt nàng dù thanh lệ thoát tục, xinh đẹp như thế nhưng nói lời này cũng lộ ra cảm giác cứng cỏi mà lạnh lùng, giống như làm việc nghĩa không được chùn bước, khiến cho người ta sợ hãi than mà thán phục, rồi thêm cảm giác bị đè nén, cảm giác thở không nổi.
“Bởi vì ngươi xác thực rất tồi tệ! Rất hèn hạ! Đê tiện bỉ ổi đến mức làm cho người ta ghê tởm! Chỉ bằng cái sự ghê tởm này của ngươi lại dám nhục mạ nữ nhân rạp hát chúng ta! Ngươi chính là muốn ăn đòn!” Thanh âm không lớn, nhưng gằn từng chữ cũng như ngàn cân, đè ở trong lòng của Trương Sơn.
Trương Sơn bị A Hạnh nhục mạ, giận đến mặt phồng đến đỏ bừng, bắp thịt trên mặt không ngừng co quắp, hung tợn nhìn chằm chằm A Hạnh: “Ngươi…! Đồ kỹ nữ này! Lại dám mắng ta!” Vừa dứt lời, liền thấy hoa mắt. “Chát! “ Một tiếng, trên mặt lại bị đánh một cái tát!
Trương Sơn bị võ sinh chế trụ vững như kiềng, không thể động đậy, một tát này giận đến hắn muốn ngất xỉu.
A Hạnh vỗ vỗ tay, lạnh lùng nói: “Miệng ngươi nên sạch sẽ một chút! Nếu không ngươi mắng một lần ta đánh một lần!”
Mọi người đối với hành động xuất thủ đánh người của A Hạnh đã không giật mình giống vừa rồi, nhưng A Hạnh là một nữ tử yểu điệu như vậy trên người lại gợi lên cảm giác hung hãn, thật sự là làm cho người ta khó có thể tin.
Hồ Lăng Hiên ở một bên nhìn, đột nhiên cảm giác được, lần trước A Hạnh chỉ quật ngã mình một cái đã là thủ hạ lưu tình.
Trương Sơn kêu to: “Các vị đại nhân, chẳng lẽ các người liền mặc cho xú kỹ... nữ nhân điên trước mặt mọi người đánh người sao?” Chung quy vẫn là không dám nói lại từ đó.
Quý công tử hai mắt nhìn nhau, mặc dù nhìn tiểu cô nương đánh người quả thực rất kích thích nhưng mà lần sau như vậy dường như không tốt lắm... Mọi người cũng đưa mắt nhìn về Thẩm Nhị công tử, nơi này hắn lớn nhất, để hắn làm chủ.
Thẩm Nhị liếc mắt nhìn Thẩm tam, bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó nói với A Hạnh: “Cô nương, trước mặt mọi người ức hiếp người khác vẫn là không đúng!”
A Hạnh hướng Thẩm Nhị thi lễ một cái, sau đó không kiêu ngạo không xu nịnh nói: “Đại nhân, hắn nhục mạ chúng ta trước, lại còn trách ta đánh hắn?” A Hạnh đi tới bên cạnh Xảo Oánh, kéo tay nàng, rồi quay về Thẩm Nhị công tử nói: “Đại nhân, chúng ta đều là nữ tử trong sạch đàng hoàng, chẳng lẽ có thể để cho hắn nhục mạ sao?”
Trong mắt Xảo Oánh lệ quang chớp động, cúi đầu, nhỏ giọng thút thít.
Không kịp chờ Thẩm Nhị công tử trả lời, hàng sau đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô nương lời này thật không đúng!”
Mọi người theo tiếng nói nhìn sang lại thấy một gã lùn mập đang đứng, râu cá trê, một đôi mắt nhỏ thật dài giống như là chưa tỉnh ngủ nhưng lúc mở ra liền thấy tinh quang lóe lên.
Hắn từ vị trí đi ra từ từ đi tới hướng A Hạnh vừa đi, vừa nói: “Nữ tử đàng hoàng dĩ nhiên là không thể tùy ý nhục mạ trêu đùa nhưng nếu như là cô nương này tự hạ thấp bản thân mình, xuất đầu lộ diện, để lộ phong tư trước mặt nam tử, so với những nữ tử ngoài kia đưa lời ong bướm mời gọi thì có khác gì nhau?” Hắn đi đến bên cạnh A Hạnh cách đó đứng không xa, cười nhẹ một tiếng, mặt mũi khinh miệt: “Mọi người đều biết, nữ tử tự mình hạ thấp bản thân như thế bị người nhục mạ đó cũng là do tự tìm!”
Trương Sơn thấy có người đến giúp lập tức tinh thần phấn chấn, ngẩng đầu lớn tiếng la ầm lên: “Vị huynh đài này nói rất có đạo lý, tiểu nương tử kia ở trên bục, ngay trước mặt nhiều nam nhân như vậy lộ diện, chọc cho lòng ta ngứa ngáy, như thế làm sao là nữ nhân đàng hoàng, ta trêu đùa nàng thì có tội gì?”
Kẻ mập lùn kia chính là Lý Tứ, hắn liếc mắt nhìn trấn an Trương Sơn nói tiếp: “Trong ngoài các nơi, nam nữ khác biệt. Một không nhìn người lạ, hai không ra khỏi cửa. Hôm nay là hành vi các người không ngay thẳng trước, thế sao có thể trách người khác sinh lòng tà niệm? Lại còn lấy nhiều đánh ít, chẳng những đánh người trước còn muốn cậy mạnh ép người đến quan phủ, hủy danh tiếng người khác, thật là hết sức vô lý!” Lời nói vang vang có lực, nghe lại có lý, cũng thật sự giống như là rạp hát cậy mạnh không nói lý...