Cả một phòng nữ nhân đều ngơ ngẩn, không nghĩ đến muội muội Ngân nương cũng dám đưa ra yêu cầu như vậy! Ngay từ đầu mọi người chỉ chú ý đến Ngân nương, cùng không để mắt đến muội muội quần áo giản dị bên cạnh nàng, bỗng nhiên nàng lên tiếng, khiến cho mọi người nhìn A Hạnh đánh giá một phen.
Dáng người chưa nảy nở hoàn toàn, gầy gò yếu ớt, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng khiến nàng xiêu vẹo. Khuôn mặt chỉ tầm bàn tay, làn da như tuyết, trắng trẻo trong suốt, lông mày như vẽ, đôi mắt đẹp đen trắng phân minh, môi hồng nhuận, đúng là cực thì thanh thoát. Ba vị di nương sau khi nhìn A Hạnh không khỏi vụng trộm mà nhìn sang đại tiểu thư Hồ Nhã Tình, ai cũng nói đại tiểu thư Hồ gia mỹ lệ sắc nước hương trời, mỹ nhân hiếm có, nhưng nếu cùng so sánh với A Hạnh, cảm thấy có chút thua kém.
Tuy quần áo nàng mộc mạc, nhưng khi nàng đứng ở đó, bình tĩnh, yên lặng, ánh mắt sáng nhìn thằng phu nhân, một tia sợ hãi cũng không có, loại khí độ này, loại phong thái này, đến đại tiểu thư được nuông chiều từ bé cũng không bằng được.
Lý Ngân mà có thể xuất sắc như muội muội, nàng đánh chủ ý muốn đem muội muội mang vào Hồ gia thì sao? Thê thiếp Hồ gia không hẹn mà cùng lo lắng. Ánh mắt nhìn tỷ muội Lý Ngân có thêm phần cảnh giác.
Trong nội tâm A Hạnh lúc này một chút sợ hãi cũng không có, Hồ gia mặc dù có Tấn Vương là chỗ dựa, nhưng chung quy vẫn chỉ là thương gia, mà mình cũng không phải nô tài nhà họ, phu nhân dù có mất hứng, cũng không thể làm gì nàng, chuyện ngày hôm nay, nàng không nhất định phải truy cứu trách nhiệm của di nương kia, nàng chỉ muốn cho mọi người biết rõ, Lý gia bọn hắn tuy nghèo khó, nhưng không phải người khách đánh mà chỉ biết chống đỡ!
Nàng nhìn thẳng chủ mẫu Hồ gia, ánh mắt lạnh lùng mà đạm bạc, lặng yên chờ quyết định của phu nhân.
Hồ phu nhân nhếch mô nhìn A Hạnh, sau đó đột nhiên mỉm cười, nói: “Tốt cho một nha đầu khéo mồm khéo miệng, bất quá lời ngươi nói có vài phần đúng, Hồ gia chúng ta thật sự không thể có người ăn nói làm càn như vậy! Lời này truyền ra ngoài không phải ném hết thể diện chúng ta sao? Ngươi nói rất đúng! Loại người này nên trừng trị thật tốt! Huy nương!”
Lời sau so với lời trước âm thanh càng thâm trầm, hai chữ cuối cùng lại cất cao, khiến những người ở trong phòng không khỏi run lên. Lý Ngân gắt gao cầm lấy tay muội muội, sắc mặt tái nhợt, bờ môi run run, nàng không hiểu, nàng chẳng qua là đưa muội muội đến tạ ơn, vì sao chuyện lại thành ra thế này? Không khí này thật đáng sợ, sắc mặt phu nhân thật dọa người... Muội muội vì mình mà cố gắng nói chuyện, bây giờ chắc chắn cũng đang rất sợ a! Nàng không nhịn được mà nhìn A Hạnh, thấy A Hạnh điềm tĩnh như không có chuyện gì sảy ra, yên lặng đứng ở đó, cảm nhận được ánh mắt nàng, A Hạnh nhìn nàng dỗ giành, mỉm cười ôn nhu mà ấm áp an ủi A Ngân đang căng thẳng, nàng đột nhiên thấy, muội muội như sau trưởng thành lên rất nhiều chỉ sau một đêm, trở thành người để cho mình tin tưởng, làm chỗ dựa cho mình.
Di nương kêu Huy nương kia bị gọi lên, thấy phu nhân sẵng giọng trong nội tâm liền có một linh tính xấu, lại nghe thấy lời nói phu nhân sắc bén, vẻ mặt nghiêm nghị gọi tên nàng, toàn thân lập tức run lên, vội vàng đứng dậy đi đến giữa phòng, bịch một tiếng quỳ xuống, vừa dập đầu vừa nói:“ Phu nhân, Huy nương biết sai rồi, Huy nương không dám hồ ngôn loạn ngữ nữa! Thỉnh phu nhân tha thứ cho Huy nương!” Trước khi Lý Ngân vào cửa, nàng chính là người được sủng ái nhật, phu nhân đã sớm không vừa mắt, hôm nay có cơ hội này, tuy không phải lỗi lầm nghiêm trọng, nhưng chẳng nhẽ không thể phạt nàng sao?
Phu nhân nhìn xuống Huy nương đang không ngừng dập đầu ở dưới, cười lạnh nói:“ Ta cũng không muốn trừng phạt ngươi, nhưng muội muội Ngân nương nói có lý, ta cuối cùng vẫn nên cho nàng một công đạo! Không thể không ủy khuất ngươi!” Nói xong gọi ra một lão bà tử thân thể to lớn, nói:“ Vả miệng mười cái cho ta, răn đe!” Nói xong, hay mắt nhìn về A Hạnh, ánh mắt nghiêm nghị ẩn dấu vẻ đắc ý.
A Hạnh thầm kêu không tốt, Huy nương ở trước mặt mọi người bị lão bà tử vả miệng, nàng không biết có ghi hận phu nhân hay không, nhưng nhất định hận mình cùng tỷ tỷ, mình không ở Hồ phủ nên không phải lo lắng, nhưng mà Lý Ngân cùng nàng ráp mặt thường xuyên, ai biết ngày nào đó nàng có báo thù mối nhục này hay không?
A Hạnh nhìn Hồ phu nhân, trong nội tâm tràn ngập lãnh ý, tâm cơ thật lợi hại, làm như vậy, vừa hạ nhục di nương vừa dán tiếp làm Huy nương oán hận Lý Ngân, đối với nàng chính là nhất cử lưỡng tiện! Bản thân muốn giúp Lý Ngân, không nghĩ mang về cho nàng thêm một mối họa!
A Hạnh không muốn Huy nương bị trừng phạt nghiêm trọng như vậy, liền mở miệng nói: “Phu nhân...” Mới nói được hai chữ, Hồ phu nhân liếc mắt lão bà tử, bà tử hiểu ý, bước nhanh đến trước mặt Huy nương, vung tay to hướng gương mặt trơn mịn của nàng mà đánh! Chỉ nghe thấy tiếng” ba~ba” không ngừng, Huy nương kêu thảm thiết, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên sưng tấy, một đường máu me chảy dài trên mặt, nhìn rất khủng bố. Mười cái vả xong, Huy nương yếu đuối ngã xuống đất, khe khẽ thở, khóe miệng có máu tươi, bờ môi đều bị đánh nát. Những di nương khác đều bị hù dọa một phen tái mét mặt mày, không chịu được mà lấy tay che mắt, trong nội tâm càng sợ hãi Hồ phu nhân.
Hồ phu nhân nhìn Huy nương nằm co quắp trên mặt đất, khóe miệng lộ ra một tia lãnh khốc mà vui vẻ, Hồ Nhã Tình từ đầu đến giờ ngồi yên bên cạnh cũng cười y hệt mẫu thân, cho người ta thấy không rét mà run.
Hồ phu nhân ngẩng đầu nhìn Lý Ngân cười nói:“ Ngân nương, như vậy ngươi đã thấy hài lòng chưa”
Lý Ngân sớm đã bị dọa cho nước mắt đầm đìa, nàng che mặt, cật lực gật đầu.
Hồ phu nhân tiếp tục cười:“ Ngươi thỏa mãn là tốt rồi, về sau nếu ngươi có bất kỳ ủy khuất gì, đều có thế nỏi với bổn phu nhân, ta sẽ vì ngươi làm chủ!”
A Hạnh lạnh lùng nhìn Hồ phu nhân, là nàng quá coi thường những nữ nhân trong trạch viện này, các nàng bình thường rảnh rỗi là nghĩ đến những âm mưu này, nếu đổi lại là mẹ của nàng có lẽ có thể đối phó với Hồ phu nhân, còn nàng? Nàng hình như không phải đối thủ!
Ở đây khắp nơi đều là nguy hiểm, xem ra, nàng nhất định phải thường xuyên đến đây với Lý Ngân mới được, sau này mình cũng phải cẩn thận từng li từng tí, tuyệt đối không thể để cho Hồ phu nhân có cơ hội nữa.
Nghĩ vậy, A Hạnh hướng Hồ phu nhân hành lễ:“ Ta vốn chỉ muốn cho Huy tỷ tỷ nói xin lỗi, nhưng Hồ phu nhân quản gia nghiêm khắc, quả thực để ta bội phục!” Hi vọng HUy nương nghe thất nàng nói sẽ không hoàn toàn oán hận Lý Ngân. Nhưng Huy nương lại quăng ánh mắt ác độc về Lý Ngân , A Hạnh liền hiểu là không thể rồi.
Hồ phu nhân hừ lạnh một tiếng, nói:“Tốt rồi, thời gian không còn sớm, các ngươi đều đi xuống đi”