A Hạnh

Chương 134: Chương 134: Sinh nhật




A Hạnh ra khỏi gian phòng thì lập tức chạy thẳng tới tìm Lăng Tử Phong.

“ Lăng thúc, từ ngày mai trở đi chúng ta giảm giá vé thấp xuống. Chỉ để mười văn tiền thôi!

Lăng Tử Phong cau mày nói: “Lần trước không phải ngươi nói, để giá vé thấp cũng vô ích sao? Thanh Vân cũng sẽ cùng hạ giá vé“.

A Hạnh nhẹ nhàng cười cười, nói: “Nhưng bây giờ ta hạ giá vé không còn là muốn kéo khách về, mà muốn ép Thanh Vân xuống giá, bọn hẳn ỷ vào tiền tài, muốn dùng bạc ép chúng ta, ta sẽ khiến bọn họ mất cả chì lẫn chài!”

Ánh sáng trong mắt nàng chợt lóe lên, nói tiếp: “Bây giờ Thanh Vân thu phí là hai mươi văn tiền, mặc dù không kiếm được bao nhiêu nhưng cũng không lỗ vốn. Bây giờ ta muốn ép bọn họ xuống đến năm văn tiền. Vì muốn đè chúng ta, lại ỷ vào tài lực hùng hậu nhất định sẽ xuống giá! Đến lúc đó chỉ cần ta nghĩ ra biện pháp khiến rạp hát vượt qua cửa ải khó khăn, nhất định đè chết họ!” Cho dù nàng không nghĩ ra biện pháp cứu vớt rạp hát, Thính Tùng có đóng cửa trước, lỗ một tháng này cũng đủ khiến hắn đau đầu. Thanh Vân có tám tổ kịch, hơn một trăm người, cả tháng tốn cũng mấy ngàn lượng, còn phải khen thưởng, thua thiệt như vậy xem hắn làm thế nào để trả lời cho phụ thân hắn! Cho dù Thính Tùng đóng cửa, có phục hồigiá cũ, lợi thế chênh lệch giá nhất định sẽ khiến khách bất mãn, sau này kinh doanh cũng sẽ có khó khăn, nhìn hắn làm sao thu dọn tàn cuộc!

Muốn hại ta...ta chết cũng muốn kéo ngươi làm đệm lưng!

Lăng Tử Phong bắt đầu lộ ra vẻ đồng ý, nhưng lại lắc đầu: “Nếu Hồ Lăng Hiên là đương gia tương lai của Hồ gia, tự nhiên hiểulợi hại trong đó, sao có thể mù quáng mà theo gió xuống giá?”

“Đổi lại trước kia, ta còn thực sự không dám chắc, nhưng bây giờ...”A Hạnh đắc ý cười, hai mắt như phát sáng: “Ta dám cam đoan, hắn sẽ theo! Còn theo đến cùng!”

Ngày hôm sau, Hồ Lăng Hiên nhận được tin tức, giá vé bên Thính Tùng đều hạ xuống còn mười văn tiền.

Hồ Lăng Hiên hung hăng vò nát tờ thông báo trong tay.

Muốn dùng phương pháp xuống giá để vùng vẫy trước khi chết sao? Ta nhất định không cho nàng toại nguyện, lúc này đây, ta sẽ theo sát nàng, để cho nàng không thể chuyển người!

Hắn ngẩng đầu nói với Vĩnh Hoa: “Đi nói với Trương Thanh Sơn, hạ giá vé xuống còn tám văn tiền...” Hắn khẽ cắn môi: “Hai văn tiền cũng không chiếm được bao nhiêu ưu thế, vẫn nên để năm văn tiền thì hơn! Ta ép nàng bằng được, nhìn xem nàng dùng cách nào để trở mình.”

Vĩnh Hoa nghe được phân phó của hắn, do dự một chút, sau đó tiến tới nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thiếu gia, nếu như chỉ lấy năm văn tiền, tháng này chúng ta sẽ lỗ rất nhiều, lão gia...”

Hồ Lăng Hiên ngẩng đầu, hung hăng trừng hắn một cái, tức giận nói: “Sợ cái gì, Thính Tùng tối đa chỉ có thể chống đỡ được một tháng! Chờ Thính Tùng đóng cửa, chúng ta sẽ đem giá vé trở về như ban đầu, nhưng mà nếu để bọn họ trở mình thì có thể cố được mấy tháng, Thanh Vân không kiếm được tiền, lúc đó mới khó nói với phụ thân! Hừ! Hồ gia chúng ta là người có tiền, thiệt thòi tổn hại một tháng này tính là cái gì, chỉ cần thành công đánh Thính Tùng đóng cửa, phụ thân cũng sẽ không nói gì“.

Vĩnh Hoa thấy thiếu gia cố chấp, cũng không dám nói gì nữa, cúi đầu trả lời một tiếng, đi ra ngoài tìm Trương Thanh Sơn.

Xế chiều hôm đó, Từ quản sự nghe được tin tức, báo cáo với A Hạnh: “A Hạnh cô nương, quả nhiên như cô dự đoán, giá vé của Thanh Vân đã giảm xuống còn năm văn tiền, chuyện này khiến cho Tấn Thành oanh động khiến tất cả trăm họ đứng xếp hàng xem cuộc vui Thanh Vân rồi!”

A Hạnh vỗ tay khen hay: “Người càng nhiều càng tốt, riêng tiền trà nước cũng giết hắn! Bọn họ đại tài khí thô1 đúng không? Rất nhanh bọn hắn sẽ biết, bạc chảy đi khinh người đáng sợ như thế nào!”

(Đại tài khí thô: Giàu nứt vách đổ tường)

Tin tức này khiến tâm tình A Hạnh thật tốt.Tối muộn hôm đó, nàng cười từ rạp hát về đến nhà. Vân Đóa cùng Lưu Quế Hoa trên xe vẫn nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, Vân Đóa nhịn không được hỏi: “A Hạnh, có chuyện gì mà tỷ vui vẻ như vậy? Nghĩ ra biện pháp rồi hả?”

Nhắc tới chuyện này, nụ cười của A Hạnh lại từ từ thu liễm, mãi sau mới lắc đầu giận dữ nói: “Chưa nghĩ ra“.

Lưu Quế Hoa liền vội vàng nói: “Hôm nay là sinh nhật của con, cũng đừng nghĩ những thứ này làm gì, thả lỏng tâm tình một chút, cùng nhau vui vẻ mới đúng“. Vừa nói vừa vỗ vỗ đầu của Vân Đóa, nói: “Còn con nữa, không nên nhắc lại những chuyện này để cho A Hạnh không vui, biết không?”

Vân Đóa vuốt vuốt chỗ đầu bị đánh, bĩu môi nói: “Con biết rồi,nương bất công, trong lòng chỉ có A Hạnh, đánh con mạnh như vậy!”

Lưu Quế Hoa giả vờ giận: “Ai nha, con còn mạnh miệng! Ngứa da rồi hả“.

Vân Đóa vội vàng làm vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ: “Là con có lỗi, nương là tốt nhất, không bất công chút nào“.

“Thế còn tạm được“.

Vân Đóa lén ở sau lưng bà làm mặt ngáo ộp, khiến A Hạnh cười không dứt.

Khi tối muộn, Lưu Quế Hoa chuẩn bị rất nhiều món ăn, mời vợ chồng Quách Thắng, Lăng Tử Phong, tỷ muội họ Trần đến chung vui. Hai tháng trước Quách Thắng đã thành hôn, nương tử là khuê nữ của một xưởng làm đậu hũ, trắng trẻo, dịu dàng, rất được lònghắn. Nghe nói hiện giờ hình như có thai, càng làm cho miệng Quách Thắng cười toe toét. Trong nội tâm càng cảm kích A Hạnh, giúp mình có những ngày tốt lành đều là nhờ họ chỉ điểm.

Mấy người uống chút rượu, nói cười vui vẻ, trò chuyện một chút, giúp A Hạnh thả lỏng rất nhiều. Mọi người ngồi đến khi trăng lên cao mới rời đi.

Sau khi khách khứa ra về, mấy người lại thu dọn, rồi lần lượt đi ngủ.

A Hạnh tắm rửa xong, vừa mới chuẩn bị trở về phòng, Trần Tĩnh bỗng nhiên giữ chặt nàng, nhỏ giọng nói: “Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi một chỗ!” Nói xong liền lôi kéo nàng ra cửa.

Trần Tĩnh là cao thủ võ lâm, bị nàng túm lấy A Hạnh tất nhiên không tránh thoát, ở phía sau chạy theo nàng, thở dốc nói: “Tĩnh tỷ tỷ, đã trễ như vậy, tỷ còn dẫn ta đi đâu? Tốt xấu gì cũng nói với ta một tiếng chứ.”

Một bên Trần Tĩnh lôi kéo nàng, một bên quay đầu lại nói với nàng:“ Ngươi có tin ta hay không? Chẳng lẽ ta còn hại ngươi sao? Ngươi đừng hỏi nhiều như vậy, chỉ đi theo ta là được!” Nàng nhìn sắc trời một chút.... Bỗng nhiên dừng bước, A Hạnh không kịp thu chân, liền va vào người nàng.

Bên tai nghe được nàng nói: “Không được, như vậy quá chậm, hắn nhất định nóng lòng chờ“. Rồi đỡ lấy hông của A Hạnh, bảo nàng: “Ôm chặt ta!”

A Hạnh không rõ ràng cho lắm, đành phải tuân theo lời nói của nàng, vừa ôm chặt eo nàng, đột nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, Trần Tĩnh kéo nàng nhảy lên một thân cây, sau đó lại nhảy lên nóc nhà, ôm lấy A Hạnh chạy như bay ra phía ngoài thành.

A Hạnh chỉ cảm thấy tiếng gió bên tai vù vù, nàng nhìn không rõ lắm phong cảnh xung quanh, nhảy mấy cái lên xuống, Trần Tĩnh mang theo A Hạnh đi tới chỗ cửa thành, Trần Tĩnh móc ra lệnh bài bảo mở cửa thành. Ra khỏi cửa thành, Trần Tĩnh ôm lấy nàng chạy như chớp tới một dòng sông nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.